Thursday, 20 December 2012

NHỮNG NGÀY CUỐI ĐỜI


Thế rồi, ông cũng phải sống những ngày cuối đời trên giường với bệnh ung thư giai đoạn cuối quái ác, ở độ tuổi sung mãn nhất đời người và đang giữ trọng trách trong một doanh nghiệp tầm cở.
Cuộc đời biết đâu mà nói trước.
Ông dự tính sau ngày khi về hưu sẽ dành thời gian đi đây đó thăm bà con, về quê làm lại nhà thờ họ, thăm lại các bạn bè đã cùng sống với nhau qua những ngày bom đạn chiến tranh...
Nhiều dự định lắm.
Và ông bổng thấy tiếc nuối, ân hận.
Cũng vì con đường thăng tiến sự nghiệp và tích lũy của cải, ông đã chưa làm tròn bổn phận của người con đối với cha mẹ già. Việc chăm sóc hai cụ, ông giao hết cho thằng em út. Đến khi Tết nhất cũng không mấy lần về thăm. Khi các cụ lần lượt ra đi không khi nào có ông hay vợ ông bên cạnh để ủi an hai cụ.
Rồi việc xây dựng lại nhà thờ họ ở quê, nghe ông là quan chức giàu có, bà con anh em muốn ông chủ xướng đứng ra vận động làm lại nhà thờ. Các họ trong làng toàn là nông dân mà họ đều chung tay làm được, huống hồ anh em bà con họ ông đông gấp mấy người ta, lại có nhiều người thoát ly lên phố như ông. Thế mà ông lại chần chừ, nói là vài năm sau khi ông về hưu hẵng hay.
Đau nhất là của cải ông tích lũy được khá nhiều, làm cho mấy đứa con ông trai cũng như gái cứ trông vào đó, ỷ lại, không chịu học hành gì cả. Nói ra thì chúng nó hay cự lại, nói rằng có tiền thì mua được bằng, như bố học mới hết lớp 3 thôi, sau đó thoát ly lên rừng, không học hành gì thêm mà sau đó lấy được bao nhiêu là bằng, thậm chí còn có bằng tiến sĩ quốc tế! Thật là xỏ lá hết chổ nói!.
Trong thời gian ông nằm viện, chúng nó không đoái hoài gì đến bệnh tình của ông. Chúng chỉ tới thăm ông với mục đích duy nhất là đốc thúc ông làm nhanh di chúc thừa kế. Khác gì cầu cho ông mau chết.
Điều ông ân hận nhất là chưa bao giờ được sống thật với con người mình. Không phải ông sinh ra là như vậy, nhưng sự đời lại buộc ông phải như thế! Đau quá!

Thế rồi ông đi vào giấc ngủ mê và ông được gặp bà tiên cho ông có một vài điều ước trước khi qua bên kia thế giới. Ông có ngay được những điều ước hết sức giản đơn xa lánh kim tiền:
- Được sống thật với mình, làm lợi cho đời nhiều hơn.
- Của cải ít đi tới mức tối thiểu nhưng hạnh phúc.
- Để lại cho con cái vốn tri thức thay vì vốn tài sản và bất tài.
- Ra đi không có gì để hối tiếc cả.
Ước đến đó, ông ra đi nhẹ nhàng như bay được trên chính đôi cánh của mình vậy.

(Tản truyện)

PVH

No comments:

Post a Comment