Nhiều người bạn cùng thời với tôi, nếu không làm việc ở địa phương, hay
về quê thì phần lớn đều chuyển vào Sài gòn ngay sau khi mới tốt nghiệp đại học.
Mỗi lần có dịp gặp nhau hàn huyên, tôi hỏi các bạn tại sao lại chọn Sài
Gòn, nhiều câu trả lời cùng chung một ý: Cơ hội nhiều hơn và an tâm hơn khi
sống ở đó, coi như đất mẹ luôn bao bọc mình.
Ở Sài gòn, người tứ xứ rất nhiều, do đồng cảnh ngộ, nên những người đi
trước luôn đồng cảm giúp đỡ những người tới sau.
Người gốc SG cũng hào sảng và nghĩa hiệp, ra tay giúp người dưng mà không
chút chần chừ suy nghĩ thiệt hơn.
Ở Sài gòn, thời tiết không như ở mình, không mưa dầm, nắng gắt và lạnh
thấu xương.
Ở đó người ta ít quan tâm xoi mói vào đời tư của nhau, vì vậy con người
dù thân phận thế nào cũng không bị sức ép của sự coi thường khinh miệt về giai
tầng xã hội, và ở đó cũng có nhiều đại gia nhưng lại cư xử, ăn mặc, đi xe cà
tàng như bình dân vậy. Điều này cũng khiến giới bình dân nhiều lúc cũng cho
mình có thể là một đại gia dấu mình nào đó chứ sao không?
Ở Sài gòn, ngôn ngữ trao đổi qua lại dễ hiểu và giản đơn, ít thâm nho,
nên người đâu tới cũng thấy dễ hòa nhập, thông cảm. Chỉ cứ việc cố gắng sống và
làm việc hết sức, thì bao giờ đời cũng cho người nhập cư một cơ hội ở đây.
Sài gòn không phải là thiên đường đối với tất cả mọi người, nhưng là nơi
mở ra cánh cửa hy vọng cho tất cả những ai có niềm tin vào sự đổi thay bằng
chính sức lực của mình.
Bao gồm tất cả những điều các bạn nói ra ở trên, tôi đã thấy hiện ra hình
ảnh của một Sài gòn tốt bụng và rộng lượng, bao dung.
PVH
No comments:
Post a Comment