Wednesday 7 March 2012

TUỔI GIÀ VẤT VẢ MƯU SINH.


Thế giới quanh ta luôn tồn tại người giàu kẻ nghèo. Tình trạng khủng hoảng kinh tế đã đẩy cho những người giàu thì lại giàu thêm còn người nghèo thì lại càng nghèo hơn, tạo nên khoảng cách giàu nghèo ngày càng rõ rệt.
Giữa bộn bề cuộc sống không biết bạn đã bao giờ động lòng trắc ẩn, nghĩ đến những cảnh đời bất hạnh hay không?
Để tồn tại trong cái thế giới này thì mọi người đều phải mưu sinh để kiếm sống không kể tuổi tác: từ những em bé đang còn tuổi ăn chơi đến những cụ già tuổi gần đất xa trời vẫn phải vật lộn giữa đời thường để kiếm miếng cơm manh áo.
Hàng ngày đi chợ hay đi trên đường tôi đều bắt gặp hình ảnh những cụ già lưng còng, chân yếu tay run gánh những gánh hàng rong rong ruổi  trên khắp các nẻo đường hay bưng những rổ rau ngồi ở các góc chợ bị các anh quản lý trật tự hết mắng lại đuổi, rồi hình ảnh các mệ phải la cà ở các quán vỉa hè để xin từng đồng bố thí.... Dù trời mưa rét đến run người hay trời nắng cháy đổ cả mồ hôi thì các mệ vẫn ngày ngày phải ra đường để kiếm sống. Nhìn những hình ảnh các mệ phải tự thân kiếm sống mưu sinh mà lòng tôi luôn thấy thương cảm. Cái tuổi của các mệ đáng lẻ ra phải được con cháu nuôi dưỡng, được an dưỡng tuổi già nhưng đến cái tuổi “gần đất xa trời” mà các mệ vẫn phải lo canh cánh cái ăn, cái mặc.
Có một buổi tối lúc đó cũng tầm khoảng 18 – 19 giờ, đang đi trên đường tôi bắt gặp hình ảnh một cụ già với đôi triêng gióng đang ngồi bên vệ đường để bán hai nải chuối còn sót lại. Thấy tôi mệ mời chào hàng “con mua dùm ngoại hai nải  chuối này để ngoại về cho rồi, ngoại bán rẻ cho”. Tôi hỏi: “sao mệ chưa về trời đã tối rồi mà”. Mệ bảo phải bán hết mệ mới về. Nghe mệ nói vậy tôi cũng mua hết cho mệ để mệ về kẻo tối. Bởi vì mệ bảo nhà xa lắm bây giờ phải đi bộ về một quảng đường rất dài. Tự nhiên tôi cảm thấy thương mệ vô cùng. Mệ bảo “đi cả ngày mà chỉ lời được 17.000 thôi con ạ”. Bán hết cho tôi mệ vui ra mặt. Tôi đưa thừa cho mệ chỉ 1000 thôi mà mệ vui lắm. Mệ bảo “ồ dư 1000 luôn à” rồi mệ cười. Nhìn nét mặt của mệ vui tôi vừa thấy vui vui trong lòng vừa cảm thấy buồn vì xót thương cho số phận của mệ. Đi rồi tôi thầm nghĩ : ôi cái cuộc đời này sao lắm bất công, sao trên đời lại “có kẻ ăn không hết mà người lần thì chẳng ra”. Thường ngày tôi đọc trên mạng không biết bao nhiêu cái thông tin về các “đại gia” vung tiền “quá trán” chỉ để mua vui, chỉ để khoe với đời nào là “đám cưới đại gia” tính tiền bạc tỷ, rồi áo quần của các sao tính bằng cả vài trăm, vài triệu USD...nhưng lại có người phải kiếm từng đồng mà cũng khó kiếm. Ôi, ngẫm mà buồn thật! Biết đến bao giờ mới rút ngắn được cái khoảng cách giàu nghèo này hả trời?

PTM

No comments:

Post a Comment