Tôi vẫn chưa quên được ngày trung thu
cách đây mấy năm. Ngày mà tôi lần đâu tiên đi làm
tình nguyện, thức
dậy với một tâm trạng háo hức, sắp xếp những chiếc bánh trung thu ngộ nghĩnh
với nhiều hình thù, trong đầu tôi hiện ra hình ảnh gương mặt trẻ thơ
vui vẻ khi nhận được quà. Phấn khởi tập trung tại trường cùng cả
lớp xuất phát đến địa điểm tổ chức hoạt động tình nguyện. Cả một
đoàn xe máy bon bon hơn 20km và điểm dừng làm 1 ngôi chùa . Khi bước
chân đầu tiên vào ngôi chùa thì
hình ảnh tưởng tượng ban đầu của tôi đã sụp đổ. Những gương mặt bầu
bình, ngây ngô ,tròn xoe mắt nhìn tôi và đôi lúc lại mỉm cười một
cách vô thức, có cả những gương mặt sợ hãi núp vào góc tường khi chúng
tôi đến, và cả những đứa trẻ chỉ nằm co quắt trên giường vì chất
độc dioxin đã làm chi tứ chi không phát triển hay khối u não đã dần
dần to ra làm không thể cử động đầu ....Những đứa trẻ ở đây là
những mãnh đời bất hạnh được các sư cô giang rộng vòng tay đón nhận :
có đứa khi sinh ra vì hình hài dị tật mà bố mẹ chúng không nhìn nhận
; có đứa mắc bệnh tim bẩm sinh vì bố mẹ không có tiền chữa trị nên
đành bỏ trước cổng chùa ; có đứa mắc chứng tự kỉ được sư cô bảo
bọc vì nó luôn trốn tránh mọi người xung quanh và sợ hãi khi bước ra
ánh sáng ;... Dường như đối với những đứa trẻ này thì ngày trung thu
cũng như bao ngày bình thường, không giống bao đứa trẻ khác trông đến
ngày trung thu để xem múa lân, nhận
bánh trung thu hay nghe những câu chuyện về chú cuội và chị Hằng. Niềm
vui của những đứa trẻ này chỉ là những câu hò ru của những sư cô cho
chúng có giấc ngủ say hay đưa mắt nhìn chiếc máy quạt xoay vòng trên
trần nhà. Tôi không nghĩ rằng trên trái đất này lại tồn tại những
mảnh đời quá đỗi bất hạnh như vậy ! Cả một ngày vui vẻ, chăm sóc
và tập làm cô giáo dạy bảng chữ cái cho tụi trẻ, tôi cảm thấy
ngày trung thu năm đó thật ý nghĩa vì đã mang lại một phần nho nhỏ của
cuộc sống này cho các em.
PK
No comments:
Post a Comment