Nhờ có sự cố cúp điện giữa đêm, tôi mới
có dịp nhớ lại hoài niệm về ánh trăng ngày trước.
“Đèn
khoe đèn tỏ hơn trăng,
Đèn
ra trước gió còn chăng hỡi đèn”.
Sống giữa lòng thành phố với hạ tầng tiện
nghi đầy đủ, ta thường không thấy giá trị của điện, nước...cho tới khi các dịch
vụ này đột nhiên bị người ta, hay thiên
tai ...cắt đi.
Mùa hè nóng nực, giữa đêm bị cúp điện,
nóng ơi là nóng, lúc đó mong sao mình đang được ở làng quê giữa đêm khuya thanh
vắng sau vụ mùa bội thu...năm nào!.
Ánh trăng vàng rực, len lõi đến từng
nhành lúa gặt đang phơi ở góc sân. Cơn
gió nhẹ đưa hương vào tận chiếc giường kê nơi hiên nhà, thoang thoảng mùi lúa
mới, dấu hiệu của sự no ấm nhà nông.
Tịnh không thấy một ánh đèn trong làng,
người dân quê đã tắt hết đèn như để thưởng thức vẽ đẹp của ánh trăng rằm, như
nét kiêu sa của thiếu nữ tuổi dậy thì.
Làng xóm tịnh không một tiếng động, như
sợ ánh trăng sẽ vụt biến đi nếu bị đánh thức bởi những âm thanh lạ lẫm trong
đêm thanh.
Chỉ một vài ký ức đó thôi cũng đã là kỹ
niệm hết sức thiêng liêng của bao người, trong đó có những người-do hoàn cảnh
sẽ không còn có cơ hội để được chiêm ngưỡng ánh trăng trong đêm thanh làng quê
thêm lần nào nữa.
Tất cả là kí ức dĩ vãng, bổng nhiên tuôn
quay về trong một đêm cúp điện của một đô thị nhỏ nóng nực.
Buồn nao lòng, ôi ánh trăng xưa...
PVH
No comments:
Post a Comment