Quê tôi ngày ấy, mỗi lúc
đếm xuống đi khắp nơi chỉ toàn thấy những ánh đèn dầu len lói trong những căn
nhà tranh nhỏ. Bên ánh đèn dầu ấy, mọi người trong gia đình cùng trò chuyện,
cùng chia sẻ về công việc của mình đã làm trong ngày đó. Cuộc sống tuy nghèo về
vật chất, nhưng giàu về tình thương giữa những người trong gia đình với nhau.
Ấy mà bây giờ cuộc sống
nơi tôi sống đã bắt đầu đổi khác rồi. Đi từ đầu làng đến cuối làng, đố các bạn
tìm ra cho tôi một căn nhà tranh. Nhà ngói thì đua nhau mọc san sát, có những
ngôi nhà có đến hai ba tầng. Đèn dầu ngày xưa chỉ được sử dụng khi cúp điện mà
thôi. Đèn điện thì được bắt sáng từ trong nhà ra thấu ngoài đường.
Còn đâu những buổi sáng
sớm, các chị em trong làng đua nhau gánh gánh gồng gồng đi lấy nước ở cái giếng
nơi đầu làng. Mọi người vừa múc nước vừa nói chuyện rôm rả. Nhưng đến giờ,
giếng làng tôi đã bị đập để làm đường, còn nước sạch thì nhà nào cũng có.
Còn nhớ những ngày trời mưa,
đường làng lầy lội đầy bùn. Nhìn những học sinh tan trường về, tay thì phải cầm
dù, lưng thì phải mang cặp, chân thì phải mang bốt. Nếu bạn nào không mang bốt
thì bùn lấm lem đầy người. Nhìn làng tôi bây giờ chẳng thua chi thành phố, bê
tông được lót từ đường lớn đến từng xóm nhỏ.
Thì cũng do vậy, quán xá
mọc lên khắp nơi. Trong đó, đầy rẫy những quán chơi game. Bọn trẻ thì chỉ lo
mải mê chơi game quên cả việc học. Nó không còn ham muốn chơi những trò chơi dân
gian như chúng tôi ngày trước nữa.
Cuộc sống bây giờ đúng là đầy đủ thật, thật ra
ai cũng cảm thấy hạnh phúc về điều đó. Nhưng đôi lúc, chúng ta lại muốn tìm về
ngày ấy, tìm về cái mộc mạc đơn sơ của ngày xưa mà lúc này khó mà có được.
T.N
No comments:
Post a Comment