Wednesday, 20 March 2013

NÓI KHÔNG VỚI TIÊU CỰC TRONG THI CỬ VÀ BỆNH THÀNH TÍCH TRONG GIÁO DỤC



Trong tình hình kinh tế khó khăn như hiện nay với những bộn bề bon chen trong cuộc sống, thế hệ thanh niên Việt Nam giỏi giang, tài đức sẽ là hình mẫu lý tưởng cho lớp thế hệ kế tục sự nghiệp vẻ vang của ông cha ta ra sức học tập, rèn luyện hết sức mình để  tiến lên xây dựng một đất nước văn minh và  giàu mạnh. Tuy nhiên nhưng bây giờ đây có không ít một số bộ phận đang học không đúng khả năng mình và điều này đã tạo điều kiện cho một căn bệnh xâm nhập vào học đường đang lan rộng một cách nhanh chóng, gây xôn xao cho ngành giáo dục nói riêng và xã hội nói chung. Đó chính là bệnh thành tích trong giáo dục.
Với những thành tựu của khoa học đương đại, Internet đã trở thành một phần không thể thiếu trong sự phát triển của xã hội, khuyến khích mọi người ứng dụng những lợi ích của Internet vào đời sống, học tập cũng như công việc. Tuy nhiên thay vì phát huy những mặt tích cực của nó thì một số học sinh, sinh viên đã xem nó như là một “công cụ lợi hại” để sao chép, copy để nhằm đối phó với giáo viên, với điểm số học tập ở trên trường. Họ học qua loa , đại khái, lên lớp thì nguệch ngoạc vài chữ, ngáp lên ngáp xuống, học theo kiểu “cưỡi ngựa xem hoa”nhưng kỳ lạ là lúc vào thi thì làm bài rất suôn sẻ, trôi chảy kéo theo điểm số cao chót vót đến nỗi các bạn khác trong lớp cũng phải ghen tỵ. Vậy thì do đâu? Thật là khó lý giải. Họ thông minh đến nỗi không cần học bài, hiểu bài cũng có thể làm bài thi, bài kiểm tra à? Phải chăng là những học sinh đó gặp may mắn trong khi quay cóp nhìn tài liệu hay là sự dễ dãi của thầy cô trong kỳ thi…Có thể là thầy cô không muốn học sinh mình bị điểm kém nên dễ dàng châm chước, bỏ lơ những điều mắt thấy tai nghe, hay là vì thương, cảm mến những học sinh tại gia của mình đã không quản ngại thời gian công sức học thêm với mục tiêu cái được gọi là củng cố kiến thức tuy nhiên kiến thức thì chẳng tiếp thu đến đâu mà cốt yếu là cho học sinh biết đề kiểm tra trên lớp để đạt được điểm cao thì các bậc phụ huỵnh mới vui lòng, an tâm. Và cũng chính kiểu thương đó, mà dẫn đến làm sai lệch kết quả, bất công cho những bạn tự vươn lên bằng chính năng lực thực sự của mình. Ông bà ta đã từng nói: “Không học thì làm sao có tương lai”. Tương lai đó không thể mua bằng tiền, bằng những mánh khóe khi làm bài hay sự nài nỉ của một ai đó... Tương lai là do chính bản thân mình nắm lấy, mình bắt giữ, phải đổ mồ hôi, nước mắt trong học tập thật sự thì mới có một tương lai tươi sáng. Những điểm số đáng mơ ước đó chỉ là nhất thời, nó là cái phao duy nhất để các em bơi qua một khúc sông chứ không phải là một chặng đường dài ở phía trước. Nếu các em không chịu phấn đấu nỗ lực hết sức mình thì cổng trường đại học chỉ là một mơ ước xa xăm, bởi khả năng, thực lực của học sinh sẽ được thể hiện chính xác nhất trong kỳ thi quyết định này. Ai giỏi có cố gắng sẽ đậu, ai lười nhác chỉ biết mánh khóe, giả dối thì phải nhận kết quả thấp. Không biết rằng trước kết quả này thầy cô có cảm thấy hối hận hay không vì đã quá dễ dãi cho những học sinh của mình.
Tuy nhiên nói cho công bằng, trách nhiệm cũng không thể đổ hết cho thầy cô, đó còn là sự học buông thả, không thực sự chuyên tâm vào học hành, lười nhác để cuối cùng nhận một kết quả không như mong muốn của mình.
Nói tóm lại, trách nhiệm là không phải của riêng ai mà xét cho cùng là tất cả các bộ phận, giáo viên gia đình và học sinh phải làm thế nào để tình trạng này không còn là một hệ lụy đáng buồn trong giáo dục nước ta. Để làm được điều này, giáo viên và phụ huynh cần thường xuyên theo dõi việc học của con em, kiểm tra kiến thức một cách chặt chẽ hơn nữa, đồng thời giáo viên cũng cần tạo ra nhiều phương pháp học chủ động hơn nữa để học sinh thích thú, hạn chế lối học “ thầy đọc, trò chép” truyền thống . Và quan trọng nhất là ý thức của mỗi học sinh, sự nỗ lực cố gắng hết sức mình trong học tập, lúc đó các em sẽ tìm thấy niềm vui đích thực khi đón nhận những điểm số xứng đáng với công sức mình bỏ ra, để nhằm hướng đến một môi trường giáo dục lành mạnh nói không với tiêu cực trong giáo dục và bệnh thành tích trong học đường.”
                                                                                                       
                                                                                                      Ngọc Thủy

No comments:

Post a Comment