Trời chuyển qua mùa đông,
các đàn chim đều bay về phương nam tránh rét. Mỗi đàn đều có con dẫn đầu, mọi
phương hướng, kỹ năng, những chỗ nguy hiểm đều do con dẫn đầu hướng dẫn. Vì là
con đầu đàn nên kỹ năng cũng như sự hiều biết đều có đủ. Tuy vậy, trong đàn
cũng có những con chim mới lớn không tuân thủ hướng dẫn của con đầu đàn. Lũ
chim non mới lớn nên cứ cho rằng mình có thể làm được mọi việc như con đầu đàn
thậm chí còn hay hơn. Lũ chim non luôn đi kêu ca, bêu xấu con đầu đàn với lũ
chim khác. Một hôm, cả đàn bay qua cánh đồng nhưng để an toàn cho cả đàn con
đầu đàn lại rẽ sang hướng khác. Lũ chim non ngông cuồng cho rằng con đầu đàn
không biết gì, thậm chí hướng nam cũng không rõ. Chúng vẫn cố bay qua cánh đồng
vừa để thể hiện mình vừa tỏ ý chê những quyết định của con đầu đàn. Nhưng chúng
không ngờ, vì mùa này là mùa săn chim. Giữa cánh đồng gia đình người thợ săn đã
chờ sẵn chờ lũ chim bay qua.
“Đoàng, đoàng…” lũ chim non nháo nhát
bay về phía khu rừng bên cạnh. Cùng lúc đó đàn của chúng cũng đang nghỉ tại khu
rừng này để chuẩn bị tiếp cho cuộc hành trình về phương nam.
Một
con trong đàn tiến đến hỏi lũ chim non:
-
“
tại sao trông các ngươi hớt hãi thế”
Lũ chim non phân trần:
-
“
chúng tôi bị bắn”
Con chim trong đàn hỏi
tiếp:
-
“Vì
sao? Phải chăng các ngươi quá tự phụ, ngông cuồng?”
-
“chúng
tôi, chúng tôi…” lũ chim non ấp úng.
Ta nói cho các ngươi
biết, con chim trong đàn nói tiếp:
-
“
Tất cả hành động của các ngươi đều không qua mắt chim đầu đàn. Chim đầu đàn
biết các ngươi sẽ đến khu rừng này, ngài ấy đã đợi sẵng”
-
“Lòng
vị tha, bác ái nên ngài dẫn đàn đến đây để đón các ngươi cùng về phương nam.”
Bài học đầu tiên đã dạy cho
lũ chim non hiểu được ở đời đừng cố tỏ ra hung hăng tự phụ, và phải biết tôn
trọng quyết định của người dẫn đầu.
Nguyễn Đức Nhân
Cử nhân Luật
No comments:
Post a Comment