Thursday 1 October 2015

CÁI TÂM…CÁI TÌNH


Đất nước tôi sau biết bao nhiêu năm oằn mình hứng chịu biết bao đau thương và mất mát  trong chiến tranh, gánh chịu không biết bao nhiêu những hậu quả nặng nề của thiên tai lụt bão, giờ đây đã đổi thay đến không ngờ. Công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước khiến nhu cầu cuộc sống con người ngày một được nâng cao, điều kiện cơ sở vật chất vì thế cũng được đáp ứng một cách tối đa.
 Câu nói “ăn no mặc ấm” giờ không còn phù hợp nữa mà thay vào đó là cuộc sống “ăn ngon mặc đẹp” tôi cho là phù hợp hơn với hoàn cảnh xã hội lúc này. Và cũng chính vì vậy mà tư tưởng của một con người hiện đại cũng khác xa rất nhiều so với thế hệ ông bà tổ tiên thời xưa. Cuốn theo cái guồng máy công nghiệp ấy dần dần con người ta bỗng thiếu đi một chút cái tình. Cuộc sống lúc nào cũng tất bật, bận rộn với công việc cơm áo gạo tiền, làm thế nào để kiếm thật nhiều tiền để phục vụ nhu cầu bản thân mà thiếu đi tình cảm ấm áp, thân thương gần gũi của gia đình. Không những vậy con người ta dường như đang dần cô lập , tách biệt với chính mình và với mọi người xung quanh. Cuộc sống nhà lầu, xe hơi khiến cho họ luôn sống trong sự hoài nghi, vô tâm và lãnh cảm. Nhà nào chỉ biết đóng cửa nhà nấy chứ không có khái niệm “tình làng nghĩa xóm” như trước đây. Mất đi cái tình người ta cứ thế chạy theo thế lực đồng tiền sẵn sàng tranh chấp, lăn xả thậm chí là cạnh tranh, giành giật cốt để đạt được mục đích của mình. Cạnh tranh trong làm ăn buôn bán, cạnh tranh trong nghề nghiệp, công việc,…. Đồng ý cạnh tranh mang tính tích cực để tiến bộ, để làm giàu cho bản thân thì không có gì phải  nói nhưng cạnh tranh mang tính tiêu cực chỉ làm cho mọi thứ trở nên tồi tệ thêm thôi, xã hội con người ngày càng trở nên biến chất, bị tha hóa, lôi kéo làm những điều sai trái thì tôi cho rằng như vậy là không nên.
 Có làm gì hay có tính toán cái gì đi chăng nữa cũng cần giữ lại cái tình, cái bản chất đạo đức vốn có của mình và trên hết là cái tâm. Cái tâm trong công việc, cái tâm trong việc sẻ chia với những cộng đồng bị tổn thương trong cuộc sống bởi rằng cuộc đời con người rất ngắn ngủi, hãy tranh thủ từng thời khắc, từng giây từng phút để làm những việc có ý nghĩa hơn như vậy mới đáng sống, mới đáng trân trọng.


Huỳnh Thị Ngọc Thủy
Cử nhân Anh Văn

No comments:

Post a Comment