Ở Huế sau giải phóng, chúng tôi được học với nhiều bạn là con cán bộ tập kết ra Bắc, nay trở về quê hương. Thời đó, các bạn con cán bộ thường bị chúng bạn trêu chọc là "bộ đội" nhưng ở lớp tôi học không có tình trạng đó. Các bạn xem nhau như anh em bạn bè thân thiết. Trong lớp tuyệt nhiên không có một sự phân biệt đối xử nào cả. Mặc dầu hồi đó chúng tôi biết rất rõ có nhiều trường hợp con cháu cấp tướng cấp tá của cả hai miền Nam-Bắc, nhưng chúng tôi học tập sinh hoạt với nhau rất hòa hợp, như anh em trong gia đình, thân thương và rất vui, vô tư.
Ở Hà Nội vào Huế học có hai bạn tôi nhớ rõ vì chúng tôi chơi với nhau rất thân. Một bạn là cháu đích tôn của tướng Dương Bá Nuôi, một bạn là con trưởng của Đại Tá đặc công Nghiêm Nghị, người chỉ huy cánh quân chủ lực đánh vào Buôn Mê Thuột. Ai đọc tiểu thuyết "Cánh chim báo bão" thì sẽ hiểu về nhân vật Nghiêm Nghị. Còn tướng Dương Bá Nuôi thì đã rất nổi tiếng thời bác Hồ còn sống.
Tuy gốc Huế nhưng do sinh ra và lớn lên ở Bắc nên hai bạn của tôi nói giọng Hà Nội khá chuẩn. Chỉ có một bạn thường nhầm "n" thành "l" nên lớp trưởng là tôi thường trêu: " Mình đố các bạn nói đúng câu: Tôi lên Hà Nội mua cái nồi nấu cơm nếp đi". Sống và học ở Huế nhiều năm mà bạn này vẫn phát âm " Lên Hà Nội, Mua cái LỒI, LẤU cơm LẾP". Cả lớp được dịp cười bể bụng. Kỹ niệm vì vậy được nhớ mãi.
Những ngày này, cả nước hướng về Hà Nội, và tôi thầm nhớ tới những người bạn "giọng Hà Nội" của mình, nhớ tới những kỹ niệm học trò và suy tư về sự thiêng liêng của tình bạn, những khoảng thời gian quí giá trong học đường đã tạo nên tính cách và lối sống... của tất cả chúng tôi hiện nay.
Phan Văn Hải
Tổng Giám Đốc TTKKTL từ năm 2006;
Luật gia (Chi Hội Đoàn Luật sư TTH);
Thạc sĩ Kinh Tế (Đại học Kinh tế Huế)
No comments:
Post a Comment