"Tiếng
cười bằng mười thang thuốc bổ".
Ông bà ta đã tổng kết thì có mấy khi
trật. Giữa đời thường tất bật, cảm nhận được nụ cười hạnh phúc của tha nhân âu
cũng thấy lòng ấm lên.
Thường chở và đón con út đi học và trở
về mỗi ngày, tôi thấy nhiều phụ huynh cười rất tươi mỗi khi chờ cho hình bóng
con khuất đi trong lớp học hoặc cũng hình bóng đó hiện ra ở cổng sau tiếng trống
tan trường. Có thể người con, là tương lai, là hy vọng, là tất cả những gì quí
giá nhất của những vị phụ huynh này, hoặc họ là những người đã thành Phật giữa
đời thường, tất cả đối với họ đều là ân
sủng nhận từ trời đất nên lòng an nhiên đón nhận với niềm hạnh phúc vô biên.
Rồi nghĩ tới một số người quen sau khi
cưới gần chục năm nay không có lấy một mụn con nào phải đi xin con về nuôi cho
cảnh nhà đỡ quạnh hiu, hoặc nhiều cặp vợ chồng có đầy đủ điều kiện kinh tế
nhưng cái còn thiếu là tiếng cười con trẻ trong nhà.
Rồi bổng nhơ lại câu ca dao học được
thủa thiếu thời:
"Có vàng vàng chẳng hay phô,
Có con con nói trầm trồ mẹ nghe"
Mới hiểu rằng nụ cười trên môi của các
vị phụ huynh kể trên không phải tự nhiên mà có được.
Cuộc đời này là một chuổi dài những sự
hy sinh và đánh đổi. Biết đâu nụ cười đó là sự kết hoa của những tháng năm dài
lọng đọng?
Phan
Văn Hải
Tổng Giám Đốc TTKKTL từ
năm 2006;
Luật gia (Chi Hội Đoàn
Luật sư TTH);
Thạc sĩ Kinh Tế (Đại học Kinh tế Huế)
No comments:
Post a Comment