Dù thời
gian đã trôi qua rất lâu, tính ra phải cách đây gần 15 năm. Nhưng tất cả những
kỷ niệm về thời học sinh những năm học cấp 2 vẫn cứ khắc sâu trong ký ức của
tôi. Lúc nào tôi cũng bồi hồi cảm xúc khi nghĩ về nó.
Ban đầu ngôi
trường cấp 2 của tôi nằm cách nhà tôi chưa đầy 100m. Nhưng sau đó, khi tôi lên
lớp 8 thì lại được chuyển vào ngôi
trường mới cách nhà tôi gần 2km do cơ sở vật chất trường cũ kém không đạt chất
lượng. Ngôi trường mặc dù được xây mới nhưng lại thiếu bóng mát. Thế là vào
những giờ lao động, lớp chúng tôi lại được phân công bưng đất trồng cây ngay
trước cổng trường. Những buổi lao động năm ấy tuy mệt nhưng rất vui. Đó cũng là
những kỷ niệm được nhắc đi nhắc lại nhiều lần trong những buổi họp lớp của
chúng tôi. Giờ đi ngang trường cũ vẫn thấy còn đó những cây xanh mà bọn lớp tôi
từng trồng nhưng giờ nó đã cao to và già lắm rồi.
Cũng tại ngôi
trường này, chất chứa trong tôi một kỷ niệm rất đáng nhớ về cô giáo chủ nhiệm
năm lớp 8, cô dạy môn hóa. Rất buồn cô ấy đã mất cách đây vài năm vì căn bệnh
ung thư. Tôi cũng đã kịp tới thắp cô một nén hương cùng những người bạn cùng
lớp. Vào giờ lao động năm ấy, tôi đi sớm nên quên đem theo mũ để đội. Thấy tôi
để đầu trần dưới cái nắng chang chang, thế là cô đưa cho tôi cái mũ rộng vành
cô đang đội, rồi cô nói với tôi “em đội đi kẻo nắng”. Bây giờ tôi vẫn còn lưng
lưng cảm xúc khi nhớ về kỷ niệm này, cô làm tôi xúc động đến bao nhiêu. Tự
nhiên được sự quan tâm của ai đó khiến lòng mình vui hơn, hạnh phúc hơn. Có hai
điều bất ngờ, mấy bạn trong lớp ai cũng nói tôi có nét giống cô, không biết do
động lực nào tôi hết sức đam mê môn hóa vào năm học ấy, để rồi tổng kết cuối
năm tôi đạt điểm rất cao đứng nhì lớp.
Rồi cũng
chính năm lớp 8 ấy, lần đâu tiên trong đời tôi có một chiếc xe đạp cho riêng
mình. Chiếc xe đạp cũ của mẹ tôi để lại, được sơn sửa mới ghi cả tên tôi lên
chiếc xe. Tôi vui lắm vì đó cũng là lần
đầu tiên được sở hữu một tài sản cho riêng tôi.
Tôi
vẫn còn nhớ như in vào những ngày lễ “Mừng Nhà Giáo Việt Nam ” của những năm đó. Gần tới ngày
lễ là bọn lớp tôi náo nức biết bao nhiêu, từng nhóm họp họp bàn bàn rất nhộn
nhịp. Rồi đến đúng ngày 20 -11, là cả lớp cùng nhau đi mua hoa tặng cô. Nhà cô
thì ở tận thành phố, mà bọn lớp tôi thì ở dưới quê. Khi thấy bọn tôi đến thăm
cô rất mừng, liền bày bánh kẹo ra mời bọn tôi, rồi còn đổ mì gói cho bọn tôi ăn
nữa. Ôi, những kỷ niệm đó chắc suốt đời tôi không quên.
Tự nhiên tôi
bỗng nghiệm ra một điều :”Hãy sống thật vui vẻ với hiện tại, để rồi thời gian
trôi đi ta sẽ được một ký ức đẹp”!
Trần Thiên Tú Như
Cử nhân Kinh Tế
No comments:
Post a Comment