Wednesday, 11 November 2015

"MÒ"




          Ai đã từng sống ở nông thôn chắc sẽ biết việc mò cua bắt ốc. Xuất thân từ làng quê, tôi luôn nhận mình có nguồn gốc nông dân, và tự hào đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc ở đó. Nhiều người muốn dấu thân phận ngày xưa, tôi thì không vậy, và hôm nay vụt nhớ tới chuyện "mò" thời xa vắng đó.
          Gần nhà có một hồ cạn, rong rêu đầy hồ và đó cũng là nơi trú ẩn thích hợp cho bầy ốc bươu, cá bảy màu. Hàng ngày sau khi chơi nghịch thỏa thích với chúng bạn cùng xóm, tôi lấy một chậu thau đồng nhỏ, mặc cái quần đùi rách và cứ thế lội xuống hồ mò một mạch. Khoảng 1 tiếng thì chậu đầy ốc. Gia đình có mấy bữa canh chuối ốc đồng ngon nhức răng. Cha tôi khen: "Thằng ni mò rứa mà khá". Vì mò ốc giỏi nhất xóm nên tụi bạn đặt cho tôi  tên "Thằng Mò".
          Thế mà "thằng Mò" là tôi không có khiếu mò cá. Trong xóm có vài đứa bạn rất sát cá, chúng nó có thể bắt cá bằng mấy ngón chân. Tôi dùng nơm tre và hai tay, cả tuổi thơ không nơm và  mò được con cá nào, trừ một con rô đã chết khi đi "hôi cá" vào kỳ làng có tát lạch.
          Nhưng "Thằng Mò" lại rất cừ ở khoản thả lưới. Mấy tay lưới bén bạn của cha tặng cho, " thằng Mò" cùng với con thuyền tự chế (mà thực chất là tấm nóc chiếc xe Lam bằng nhựa) đã sát cá nhiều đến nỗi mạ tôi không phải mua cá chợ mấy năm liền. Khi một cơn lụt lớn, "thằng Mò" thả lưới mấy chổ nước chảy, hôm sau kiểm lưới thì không thấy mô. Làng quê tôi không có tính mất vặt nên "thằng Mò" cho rằng sẽ không có ai trộm, vì vậy nó cố gắng lội hết mấy cánh đồng làng ngập nước để tìm lại tay lưới đã mất. Thằng Mò rồi cũng tìm được lưới, nhưng 3-4 tay lưới bén bây giờ bó lại một cục tròn, nằm giữa là xác một con cá tràu (cá lóc) nặng khoảng 7-8kg. Con cá này đã mắc lưới, nó quá khỏe nên kéo hết mấy tay lưới (kết) chạy khắp cách đồng ngập nước cho tới khi kiệt sức. Tôi chấm dứt nghề thả lưới bắt cá từ đó.
          Nhưng có câu chuyện sau đây thì liên quan tới việc mò "tuy" không hay lắm. Gần giếng giữa làng có nhà tắm tạm cho các chị các mẹ, được che bằng mầy tấm phên tre. Cách đó mấy chục thước có cái hồ sen khá rộng. Một tối nọ thấy làng báo động, mọi người chạy về giếng làng thì thấy một vài tráng nông đang ngâm mình dưới hồ dò tìm chi đó. Có một chị,  tên H đẹp nhất làng, mặt mày tái xám đang kể : "Tui đang dội nước trong nhà tắm thì cảm thấy chi đó như một bàn tay mò lên người tui. Tui sợ quá hét lên thì "hắn" bỏ  chạy và nhảy ùm xuống hồ sen đó tề".
          Tui nghe thế thì bỏ chạy một mạch về nhà đắp chăn giả đò ngủ, sợ mấy thằng bạn xúi "thần Mò" lội xuống hồ sen tìm mò "con ma" đó thì coi như xong đời. Tuổi thơ có nhiều chuyện "vui" như thế, suốt đời mang theo, mang theo...
.

Phan Văn Hải
Tổng Giám Đốc TTKKTL từ năm 2006;
Luật gia (Chi Hội Đoàn Luật sư TTH);
Thạc sĩ Kinh Tế (Đại học Kinh tế Huế)


No comments:

Post a Comment