Những con người thầm lặng ấy làm những việc bình
thường nhưng lại không bình thường. Bạn có thể không xem phim, coi khịch, nghe
nhạc, hay ngắm người đẹp một ngày hay một tuần cũng chẳng sao nhưng bạn lại
không thể chịu được nếu vắng những con người này dù chỉ một ngày. Những người
“thầm lặng” mà tôi muốn nhắc đến trong bài này chính là các cô, các chú lao
công ngày ngày quét rác trên khắp các nẻo đường, ngõ hẻm.
Như chúng ta biết thì cuộc sống ngày một hiện đại, xã hội
càng phát triễn thì lượng rác thải ra cũng ngày càng nhiều thì rất cần có những
đội ngũ lao công để vệ sinh phố phường. Mặc dù đấy là công việc mà không ai
muốn làm. Bởi trong sâu thẳm ý nghĩ của mỗi người đều cho rằng đấy là công việc
tầm thường và khá vất vả. Nhưng tất cả ai cũng nghĩ vậy thì ai sẽ là người đem
lại cuộc sống xanh, sạch, đẹp cho mỗi chúng ta.
Công việc của họ không kể là ngày hay đêm, trời mưa hay
trời nắng, và cả khi gió rét hay giông bão. Và khi đêm đến, khi mà mọi người
đang ngon giấc thì họ lại cặm cụi, lặng lẽ làm việc. Và những hình ảnh đẹp đẽ
đó cũng đã được các nhà thơ viết nên những vần thơ ca ngợi các cô chú lao công.
Tôi còn nhớ một câu trong bài thơ mà tôi đã từng học “ chị lao công như sắt như
đồng, chị lao công đêm đông quét rác”.
Đôi
khi có những thứ đẹp đẽ và cao quý không đến từ những con người sang trọng, quý
phái và giàu có mà nó lại xuất phát từ những con người rất bình dị đến không
ngờ. Họ không phải là diễn viên, ca sĩ hay người đẹp. Họ là những con người rất
đời thường. Những con người lặng lẻ lướt qua chúng ta mà chúng ta không hề hay
biết. Nhưng họ lại đóng vai trò quan trọng
trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Những cô chú lao công là mỗi bông hoa
tô điểm cho đời thêm tươi đẹp.
PTM
No comments:
Post a Comment