Thời
gian trôi nhanh thật đó, con gái của ba mẹ bây giờ đã gần 30 tuổi rồi đấy.
Nhưng mà đến hôm nay con mới chợt nhận ra một điều rằng “con nợ ba mẹ một lời cảm ơn” mà bấy lâu nay
con chưa từng nói.
Từ
nhỏ con là đứa lầm lì nhút nhát nhất so với mấy chị em trong gia đình, nên ba
mẹ thường quan tâm để ý con nhất. Cám ơn ba mẹ đã sinh con ra trên cõi đời này,
rồi từng ngày dạy dỗ con khôn lớn nên người, để trở thành người có ích cho xã
hội.
Từ
nhỏ đến lớn con chưa bao giờ sống xa nhà
quá 7 ngày. Lúc nào con cũng nằm trong sự bao bọc quan tâm của ba mẹ. Đôi lúc
sự quan tâm thái quá của ba mẹ lại làm con cảm thấy phiền. Nhưng mà bây giờ con
hiểu rằng, ba mẹ làm vậy cũng chỉ vì thương con quá mà thôi. Ai rồi cũng đến
rồi đi, chỉ có ba mẹ là người luôn đứng bên cạnh ta dù lúc vui vẻ hạnh phúc
nhất, hay lúc ta khổ đau buồn bả nhất.
Cuộc
sống cứ trôi đi như vậy, hôm nay con vô tình chợt nhật ra mái tóc ba mẹ đã điểm
bạc rất nhiều. Ba mẹ cũng đã già lắm rồi. Từ lúc này, con hứa sẽ cố gắng đem
lại ít phiền lòng cho ba mẹ hơn.
Con
vẫn nhớ về ngày xưa, dù cuộc sống muôn vàn khó khăn nhưng ba mẹ vẫn chăm lo bốn
chị em con học hành đầy đủ, không thiếu thốn thứ gì so với bạn bè cùng trang
lứa. Hàng ngày, ba phải dạy từ sớm lúc khoảng ba giờ khuya để đạp xích lô chở
nước đá cho người ta, trong khi đó các con còn chìm đắm trong giấc ngủ say. Còn
mẹ với đồng lương giáo viên tiểu học ít ỏi, mẹ phải tìm thêm việc khác để làm.
Hằng đêm, mẹ phải thức đến tận khuya để đan những chiếc áo len do khách hàng
đặt làm.
Ba
mẹ lo cho con cái đến lúc trưởng thành lấy chồng lấy vợ yên bề gia thất. Nhưng
rồi nỗi lo ấy vẫn không dừng lại, ba mẹ lại tiếp tục chăm sóc cháu cho các con
có thời gian theo đuổi ước mơ về công việc của mình.
Ôi, tình cảm của ba mẹ dành cho con cái rất là
thiêng liêng. Biết bao giờ con mới đền đáp công ơn của ba mẹ được đây. Một sự
cám ơn không hề đủ cho sự hy sinh quá to lớn của ba mẹ.
TN
No comments:
Post a Comment