“Lặn lội
thân cò khi quảng vắng
Eo sèo mặt
nước buổi đò đông”
Đó là hai câu thờ mà nhà thơ tú Xương muốn bày tỏ tình
cảm thấu hiểu của mình đối với vợ hiền. Với tấm thân gầy guộc, yếu đuối, người
vợ tảo tần, lặn lội từ sáng sớm tinh mơ để buôn bán kiếm sống mưu sinh. Đó cũng
chính là hình ảnh người phụ nữ Việt Nam từ ngàn đời nay. Với đôi quang
gánh nặng, gánh theo bao nắng mưa cuộc đời tần tảo, nhọc nhằng, để đổi lấy cái
ăn, cái mặc cho chồng, con.
Người phụ nữ trên khắp đất nước Việt Nam từ Bắc vào
Nam, từ Miền ngược đến Miền xuôi, từ vùng đất phì nhiêu, trù phú đến vùng đất
cát trắng nóng bỏng, đất cằn sỏi đá, đôi quang gánh nặng ngày qua ngày vẫn theo
người phụ nữ Việt Nam đi qua bao nắng mưa, tảo tần trong kiếp sống mưu sinh.
Người phụ nữ Việt Nam không chỉ chịu thương, chịu khó
mà còn chịu thiệt thòi. Trong xã hội ngày nay, sự phân hóa giàu nghèo ngày càng
cao, nó càng làm cho người phụ nữ - người mẹ - người vợ càng nhọc nhằng hơn trong
một xã hội mọi người luôn chạy đua về nhu cầu vật chất. Ngày xưa ăn no mặc ấm
là đủ, nhưng ngày nay phải ăn ngon mặc đẹp. Trước thực trạng nhu cầu con người
về vật chất không ngừng tăng cao như vậy, thì đôi quang gánh nặng lại đè lên
vai nhỏ bé người mẹ của những gia đình có hoàn cảnh khó khăn càng nặng nề hơn,
chông gai hơn, tần tảo ngày đêm mong sao con mình thoát được đói nghèo, được ăn
ngon mặc đẹp, để khỏi thua thiệt với bạn bè, để không chịu số phận thiệt thòi
như mẹ nó.
Chỉ có người mẹ mới vì con, mong con mình được hạnh
phúc, không so hơn tính thiệt, quên cả bản thân mình: Mẹ nuôi con biển hồ lai
láng, con nuôi mẹ kể tháng kể ngày. Có ai thấu hiểu lòng mẹ chăng!
H.S
No comments:
Post a Comment