Sinh
ra và lớn lên tại một miền quê nghèo, bố mẹ mất sớm, anh chị em Bo được đưa vào
nuôi dạy tại một trung tâm nuôi dưỡng trẻ mồ côi. Tại đây, Bo đã gặp rất nhiều
bạn có hoàn cảnh giống mình. Người thì mất bố, người thì mất mẹ, người thì mất
cả bố lẫn mẹ, có người thì chẳng biết bố mẹ mình là ai...gia đình không đủ khả
năng nuôi dưỡng nên đã gửi vào đây. Vì đồng cảnh ngộ nên các bạn ở đây rất yêu
thương và chia sẻ cho nhau. Ở đây, mỗi
người mỗi hoàn cảnh ai cũng thật quá đáng thương!
Các
em thường bảo rất nhớ nhà, nhớ bố, nhớ mẹ... còn có những em lại nói với giọng
thật buồn: em chẳng biết bố mẹ mình là ai, được sinh ra và lớn lên như thế
nào... rồi lớn lên em sẽ đi về đâu khi không người thân thích. Những lúc chị em
tâm sự với nhau về hoàn cảnh, mỗi người đều mang một tâm trạng buồn thật khó
tả.
Khi
vào đây, mặc dù được những thầy cô bảo mẫu tận tình chăm sóc nhưng các em vẫn
cảm thấy thiếu thốn hơi ấm của gia đình, thiếu vòng tay yêu thương và che chở
của bố mẹ. Dù không ai nói ra nhưng tất cả các em đều mơ về một ngôi nhà hạnh
phúc, nơi đó có ba, có mẹ đủ đầy, có đầy ắp tiếng cười và tình yêu thương của
đấng sinh thành...
Tại
đây, có một số em chẳng biết ba mẹ mình là ai, gốc gác ở đâu. Vì các em được
gia đình đưa vào khi còn rất bé nhưng chẳng bao giờ đến viếng thăm. Có em thì
chỉ có bố hoặc mẹ thì họ cũng bỏ lại em một mình để về nơi an nghỉ. Đến lúc
trưởng thành,, các em ra đời tự lập cứ một mình lủi thủi sống qua ngày. Nhìn
những bạn bè xung quanh cùng trang lứa sống trong vòng tay yêu thương của gia
đình, được quây quần bên mâm cơm nóng hổi, các em lại thấy chạnh lòng. Và trong
lòng lại có suy nghĩ: ước gì...mình cũng có một gia đình! Ước mơ này quả thật
giản dị đối với nhiều người nhưng sao lại quá khó khăn cho những phận người bất
hạnh!
PTM
No comments:
Post a Comment