Người nhà quê đơn giản từ
tính cách cho đến chính cuộc sống của họ. Cũng chính vì vậy mà họ mới có thể
sống nhờ vào mảnh ruộng và rau lá quanh nhà. Thứ cần nhất là gạo mà gạo thì có
sẵn rồi. Mỗi đợt mùa vào thì phơi cho “hén” (khô) rồi đóng bao và cất vào cái
chạn trên mái tránh chuột, ẩm mốc. Khi nào ăn thì đong ít chục lon đem đi xay
mà ăn. Mà họ toàn ăn thứ gạo Khang Dân rẻ tiền chứ không ăn gạo thơm như người
thành phố, gạo vừa thơm vừa dẻo mà cứ kêu dở, nuốt không vô. Thỉnh thoảng về
thăm quê, được mời cái loại gạo vừa nở vừa khô vừa nhạt ấy mà lại thấy vừa
miệng. Có lẽ lâu lâu đổi món thì ngon hơn chăng, mà tại sao ta không đổi thử
nhỉ?
Ngoài gạo ra thứ đến là
rau. Rau đủ loại, mùa đông thì rau khoai, cải, mùa hè thì rau muống là chính,
còn rau dền, tần ô, rau ngót, rau bí,…Đặc biệt là rau tập tàng (chắc ngày xưa
gọi là rau thập tàng nhỉ?) : Rau khoai, rau dền, rau muống, lá lốt, rau ngót,
bác bác, rau sâm, rau trai, cỏ hôi, đọt cây vông, vài ngọn ngò tây cho thơm
nữa… Nói tóm lại là rau lá quanh vườn đều có thể ăn được. Thứ này là nấu canh
với vài con cá giếc nhỏ thì khỏi chê, nước cứ ngọt như đường. Mà nào đã ăn
không, hàng ngày còn cắt, bó rồi đem ra chợ bán, được vài chục nghìn thì mua cá
mua tôm, bổ sung chất đạm cho cả nhà. Nhiều người còn biết cất lại ít chút,
tiết kiệm hàng ngày, lâu lâu đem ra cũng làm được khối việc. Mà về quê thấy mấy
giàn mướp giàn bầu còn đẹp hơn cả mấy chậu bông của nhà giàu ở thành phố nữa. Xanh
mướt, mát rượi cả một vùng.
Đâu phải chỉ rau và trái
thôi, thi thoảng còn đi tát cá, bắt ốc, câu ếch,… Thứ này là đúng loại tự nhiên
100%, ở thành phố có tiền mua cũng không được mà còn bị lừa nữa. Nào là cá rô
đồng hấp gừng, cá trê nướng dưa môn, ốc hấp sả, ếch nấu cháo,…toàn món đơn giản
mà thèm chảy nước miếng. Còn gà vịt thì ngon hết biết, cái loại gà kiến chạy
bộ, vịt ăn ốc ngoài hồ thịt cứ ngọt lừ.
Nói vậy chứ bữa ăn của
người nhà quê không phải luôn luôn là một thực đơn hoàn chỉnh như của người
thành phố. Ngày thì nhiều món mà có ngày cực kỳ đơn giản chỉ một món duy nhất,
vậy mà họ không kêu ca phàn nàn gì, vẫn ăn rồi làm việc, khi nào có khách thì
làm gà vịt thết khách. Lại hiếu khách vô cùng.
Ai chê cơm của người nhà
quê khổ vì họ mới chỉ nhìn qua. Ngồi xuống bưng bát cơm lên nhìn khuôn mặt rạng
ngời chất phác của mọi người xung quanh mới thấy hạnh phúc. Bát cơm hạnh phúc –
đó luôn là bát cơm ngon nhất từng ăn.
A.D
No comments:
Post a Comment