Wednesday, 26 March 2014

KÝ ỨC VỀ NỘI TÔI


Tôi vẫn nhớ, mới ngày nào đó vẫn còn quây quần bên nội. Ấy vậy mà bây giờ, nội đã xa tôi hơn 10 năm rồi. Được ở bên nội, là khoảng thời gian tôi không bao giờ quên trong tuổi thơ bé nhỏ của mình. Làm sao tôi có thể tìm về được ngày xưa ấy, nơi chốn bình yên đó chỉ có tôi và nội, giữa thiên nhiên cây cối bao la tràn ngập niềm vui.
Trong những đứa cháu của nội, thì chỉ có tôi có thời gian được ở bên nội lâu nhất. Tôi được ba mẹ bố trí cho lên ở với nội cho vui nhà vui cửa. Tôi ở với nội từ những năm đầu cấp 1 đến năm cuối cấp 2.
Cứ như vậy, buổi ngày thì tôi phải lo đi học nên ăn cơm trưa tại nhà mình. Còn buổi tối, sau giờ tan học thì tôi lên nhà nội phụ nội nấu cơm, rồi ăn cơm cùng nội. Đến khuya, khi được ngủ cùng nội, tôi thường năn nỉ nội kể chuyện ngày xửa ngày xưa cho tôi nghe. Nghe say sưa được một hồi, thi tôi đã ngủ lúc nào không hay. Dù vậy, đến giờ tôi còn nhớ như in những câu chuyện mà nội kể.
Rồi đến những ngày nghỉ học, tôi lại cùng nội ra sau vườn làm sạch cỏ và hái rau. Nhà nội tôi có rất nhiều loại rau. Tôi cùng nội hái thật nhiều rau để nấu canh với ruốc. Tuy nồi canh chẳng có tôm thịt gì, nhưng tôi thấy rất chi là ngon miệng. Bây giờ ngồi nghĩ lại, tôi cảm thấy rất thèm những món ăn của nội nấu. Ước chi nội có thể sống lại bây giờ dể nấu cho tôi ăn thì hạnh phúc biết mấy. Nội nấu món nào cũng ngon, nhưng tôi tâm đắc nhất là món cháo gạo ăn với cá khô và môn bạc hà bóp thấu với rau quế.
Rồi đến cuối năm lớp 9, tôi không còn ở với nội nữa. Đã có gia đình con bác cả về ở cùng nội. Rồi những cuộc thi đến với tôi liên tục, tôi vùi đầu vào sách vở, nên ít lên thăm nội hơn. Đến bây giờ tôi vẫn còn thấy hối tiếc, vì thời gian đó tôi đã không sắp xếp thời gian để được thăm nội nhiều hơn. Rồi những cơn bệnh của tuổi già, khiến sức khỏe nội tôi xuống cấp trầm trọng. Và đến một ngày khi tôi đã là một nữ sinh cấp 3, nội đã ra đi trong niếm thương tiếc của mọi người, mà người buồn nhất là tôi.
“Nội ơi, con sẽ mãi nhớ về nội. Những kỷ niệm về nội, là những kỷ niệm sẽ  không bao giờ quên trong suốt cuộc đời của con. Con mong nội yên nghỉ nơi chín suối nhé”.

T.N

No comments:

Post a Comment