Tôi gặp chị khi cùng đi
bộ trên con đường đất. Trưa nắng, con đường quá dài và câu chuyện được bắt đầu
để nhịp chân đôi bạn đường bớt mỏi. Chị cũng là người xởi lởi, vui vẻ và thích
bắt chuyện cộng với kiểu trả lời chân chất của người ở vùng nông thôn khiến
câu chuyện ngày càng đậm đà.
Chị cho biết chị làm nghề
bán vé số. Mỗi ngày chị đi từ sáng đến chiều và lộ trình chị đi kéo dài từ chợ
Vỹ Dạ đến Hàn Mặc Tử. Tráo qua tráo lại cũng con đường đó cho đến khi nào hết
vé số hay trời đã vào chiều thì trở về để kịp trả vé lại cho đại lý. Chị bảo
ngoài làm ruộng chị thích đi bán vé số như vậy. Trung bình mỗi ngày không thể tính
được vì theo chị có ngày "xui" ngày "hên". Ngày nào "hên"
thì bán 100-120 cái, ngày nào "xui" thì 60-80 cái và mỗi cái vé số chị
kiếm được 1.100đ. Có ngày chị bán được 140 cái, đó là ngày tuyệt vời nhất. Ngày
nào bán không hết thì trả lại đại lý và cũng như mọi khách hàng của mình chị giữ
lại cho mình một cái sau mỗi ngày thầm mong may mắn sẽ đến với mình vào một ngày
đẹp trời nào đó.
Tuy chưa lúc nào chị may
mắn cả nhưng chị cũng được khách hàng tặng cho một chút may mắn khi họ trúng vé
số. Lúc đó bản thân chị cảm thấy rất vui vì mình cũng là người bán mát tay, có
thể đem lại niềm vui cho người khác. Và ở vùng làm ruộng của chị thì thu nhập
như vậy cũng ngang ngửa với những người làm phụ hồ mà lại nhẹ nhàng hơn, chủ động
hơn. Thu nhập trong ngày của mình chị dành ra 20.000đ để ăn trưa, uống nước, số
tiền còn lại chị đem về nuôi con. Như vậy là đã ổn. Buổi sáng xin đi quá giang,
buổi chiều cũng xin quá giang và hôm nào không xin quá giang được thì phải đi bộ.
Cũng như hôm nay vậy.
Cuối con đường đất là lúc
chia tay mà vẫn còn lan man trong câu chuyện của chị. Vẫn không quên mời tôi
mua vé số và chúc may mắn. Trong thâm tâm tôi cũng cầu mong may mắn sẽ đến với
chị, đến với người phụ nữ nghèo, chất phác và chịu khó làm ăn. Còn với tôi, con
đường về nhà đã trở nên gần rất nhiều ....
Nguyễn Thị Anh Đào
Cử nhân Anh Văn
No comments:
Post a Comment