(Ảnh minh họa)
Thời
đá bóng bằng rơm khô, bao ni lông, dây chuối khô,… được vấn tròn thành quả bóng,
thậm chí là trái dừa khô đã qua đi từ nhiều năm tháng. Nhưng những kĩ niệm và
niềm đam mê bóng đá luôn hiện hữu trong lòng mình. Nó vừa phản ánh thuở ấu thơ
một thời, đồng thời nó vừa là niềm đam mê khao khát được thể hiện nghệ thuật,
tài năng môn thể thao này.
Dù
chỉ trên một thửa ruộng bị bỏ hoang hay vừa gặt xong, một góc sân nhỏ, một đoạn
đường xóm trong làng, hay một bãi đất trống nào đó, bất kể lúc nào dù trời nắng
hay mưa nếu có cơ hội là bạn bè rủ nhau chơi đá bóng một cách hăng say quên cả
mệt nhọc. Nếu ngày nào vì lí do nào đó không tụ tập chơi bóng được thì tâm
trạng rất buồn bã. Hầu như ngày nào cũng chơi bóng đá, cho dù hôm nay mệt lử,
thậm chí bị thương tích nhưng ngày mai vẫn tiếp tục chơi.
Thuở
xưa, chúng tôi chơi bóng đâu có khái niệm để thể dục, rèn luyện sức khỏe; chỉ duy
nhất một điều đó là sở thích, và niềm đam mê (trong đó một phần vì không có
điều kiện để chơi các trò chơi khác như tuổi trẻ bây giờ).
Giờ
đây, bóng đá không chỉ là niềm đam mê, sở thích, mà còn là để rèn luyện sức
khỏe, tăng cường tính đoàn kết, phát huy tinh thần đồng đội, giao lưu, mở rộng
mối quan hệ quen biết,…Tuy không có
nhiều thời gian, không còn là tuổi trẻ, không còn là sức khỏe dồi dào như ngày xưa nhưng niềm đam
mê bóng đá ấy không bao giờ bị mai một trong suy nghĩ.
Tôi
luôn nghĩ rằng bóng đá mang tính nghệ thuật và sáng tạo rất cao, tinh thần đồng
đội, đoàn kết rất hiệu quả, mang lại cho mọi người một tinh thần sản khoái, một
cảm giác thật hạnh phúc hơn bao giờ hết, và hạnh phúc vui sướng nhất là thời
khắc đội mình ghi bàn sút tung lưới đối phương.
Hồ Sơn
Cử Nhân
Kinh Tế - Huế
No comments:
Post a Comment