Monday, 27 April 2015

MÙA GẶT QUÊ TÔI


Quê hương tôi ở một miền quê ven thành phố, quanh năm tĩnh lặng yên bình. Ở nơi đây tuy đường xá rộng mênh mông nhưng mật độ người đi lại thì vừa phải không đông đúc tập nập. Những cánh đồng rộng mênh mông cứ thế trải dài men theo con đường làng đầy sỏi đá.
Hàng năm cứ vào tháng 6 thì quê tôi lại bắt đầu vào mùa gặt. Ở thời điểm này vào lúc ban ngày, ta sẽ thấy nhà nào trong làng cũng rất vắng vẻ. Vì hầu hết mọi người đều tập trung  ra ngoài cánh đồng, chỉ còn lại trong gia đình người già và trẻ nhỏ.
Vào khoảng 4 giờ sáng, từng người trong gia đình lần lượt thức dậy để làm việc,  người nấu cơm người nấu nước và người dọn dẹp nhà cửa. Xong công việc nhà, mọi người lại bắt đầu ăn sáng cho ấm bụng, rồi sau đó chuẩn bị mọi dụng cụ cần thiết để đem ra cánh đồng. Như đã bàn bạc trước, mỗi người được phân công mỗi nhiệm vụ riêng, để khi vừa ra tới nơi thì bắt tay ngay vào công việc của mình.
Dưới cái nắng gần 40oC, người nào người nấy mồ hôi ướt đẫm cả áo. Nhưng họ chẳng thèm quan tâm đến điều đó, họ cứ làm việc một cách miệt mài siêng năng quên đi cả mệt nhọc.
Những cọng lúa vàng ươm sau khi gặt được chất thành từng bó. Rồi lần lượt được chở về nhà trên chiếc xe máy cày hoặc xe kéo. Cánh đồng ngày càng trơ trụi giữa bầu trời bao la bát ngát. Cuối mùa gặt thì không khí làm việc buồn hẳn đi, số lượng người tập trung ra ngoài cánh đồng ngày một thưa dần.
Công đoạn cuối cùng đó là tuốt lúa, phơi lúa và xay gạo. Những bó lúa lần lượt cho vào máy tuốt để rồi sau đó cho ra từng hạt lúa thơm lừng và từng cọng rơm vẫn còn hơi nóng. Tiếng máy tuốt lúa cứ ầm ì cả tiếng đồng hồ nghe rất quen tai, không hiểu sao tôi lại rất thích những âm thanh phát ra từ máy tuốt đến như vậy.
Sau mùa gặt, sân nhà nào cũng có một đống rơm cao ngất trời. Những đống rơm ấy chất chứa đầy những kỷ niệm về tuổi thơ của chúng tôi. Đó là những lúc bọn tôi chơi trò trốn tìm, thì nơi núp lý tưởng nhất vẫn là đằng sau đống rơm còn vương vấn mùi hương của lúa ấy. Hay những khi nổi hứng bất ngờ thì bọn tôi lại cùng nhau tổ chức đua xem ai chạy lên đỉnh của đống rơm nhanh nhất.
 Ôi, có ai cho tôi một vé đi tuổi thơ để tôi có thể tìm về những ký ức ngày ấy bây giờ.

TN

No comments:

Post a Comment