Monday 21 January 2013

“ ÔI! ĐẾN BAO GIỜ ”




Từ ngày chiến tranh đi qua, đất nước ta đã có nhiều thay đổi lớn về mặt kinh tế xã hội. Tiêu biểu là trong những năm trở lại đây, đời sống của người dân Việt Nam nói chung và người dân tỉnh Thừa Thiên Huế nói riêng từng bước được nâng cao. Cuộc sống của một bộ phận người dân hiện nay đã thay đổi khá nhiều. Người dân ngày nay chi tiêu cho cuộc sống nhiều hơn, ăn mặc đẹp hơn và phương tiện đi lại cũng nhiều và đắt tiền hơn. Số hộ nghèo cũng đã giảm đáng kể và hầu như những gia đình nghèo chỉ tập trung chủ yếu ở khu vực nông thôn. Ở thành thị, một số gia đình có kinh tế khá giả thì họ cho em mình đi học ở những ngôi trường lớn. Những ngôi trường này thường có các dụng cụ học tập rất hiện đại và mức học phí ở đây cũng cao hơn rất nhiều so với những ngôi trường ở nông thôn. Do có mức học phí rất cao nên các cháu học ở những ngôi trường này thường là các cháu con của những gia đình giàu có. Ngoài việc cho các cháu học ở trường lớn thì có không ít bậc phụ huynh còn dùng cả ô tô để đưa đón con em mình đi học. Tại thành thị là vậy, còn ở nông thôn là một hình ảnh hoàn toàn khác. Vì cuộc sống còn nhiều khó khăn nên các cháu nhỏ ở nông thôn thường tự đi học một mình hay được bố mẹ chở đi học bằng xe đạp. Các dụng cụ dạy học tại những ngôi trường này vẫn còn rất lạc hậu. Một số trường học vẫn còn thiếu trang thiết bị dạy học và thậm chí có những ngôi trường mầm non ở nông thôn vẫn chưa có sân chơi cho các cháu nhỏ. Nhìn vào hình ảnh học sinh ở nông thôn và học sinh ở thành thì thì mỗi chúng ta đều dễ dàng nhận thấy: Đất nước của chúng ta tuy có những bước phát triển lớn về kinh tế nhưng nó phát triển rất không đồng đều. Một số gia đình hiện nay rất giàu nhưng vẫn còn có những gia đình rất nghèo và thậm chí có những gia đình phải chạy ăn từng bữa.
Hy vọng trong một tương lai không xa, khoảng cách giàu - nghèo sẽ dần được thu hẹp để mỗi chúng ta sẽ không còn nhìn thấy những hình ảnh trái ngược giứa các cháu nhỏ thì được bố mẹ chở đi học bằng ô tô, hoc tại những ngôi trường có đầy đủ các dụng cụ học tập và những cháu nhỏ phải học ở những ngôi trường dột nát, phải tự đi bộ vài km để đến trường. Để làm được điều này thì những người dân như chúng tôi rất mong các cấp lãnh đạo của nhà nước sẽ có những chính sách phù hợp để khoảng cách giàu -  nghèo dần được thu hẹp. “  ÔI! ĐẾN BAO GIỜ  ”.

I.H

No comments:

Post a Comment