Xuân qua đông tới, thời gian cứ thế thấm thoăt như thoi đưa. Ngoảnh đi ngoảnh lại mới đó mà tôi đã bước sang độ tuổi băm, cái độ tuổi chín muồi của cuộc đời, ấy thế mà tôi vẫn chưa thể nào tự lập trên chính đôi chân của mình. Lập gia đình rồi sinh con đẻ cái, chưa báo hiếu cho cha mẹ được ngày nào thì nay tôi lại phải nhờ mẹ trông con để có thể đi làm. Ba mươi năm cuộc đời, mái tóc mẹ nay không còn xanh mướt như ngày nào mà đã ngả sang màu bạc trắng, đôi tay thì sạm đi nhiều vì suốt một đời lo cho chồng con không quản ngại khó khăn vất vả. Nghĩ thấy mà thương mẹ nhiều lắm. Cuộc sống gia đình vốn dĩ cứ êm đềm trôi qua thì không may sóng gió cuộc đời bất ngờ ập đến, ba tôi ra đi mãi mãi trong một buổi chiều đầy định mệnh ấy. Biết rằng cuộc sống luôn phải biết chấp nhận những cái được và mất nhưng sao nó quá khắc nghiệt và mong manh làm sao.
Một mùa vu lan lại đến, con xin nguyện cầu đức phật từ bi phù hộ cho hương linh cuả ba con trên trời sớm được siêu thoát về miền cực lạc, gia đạo được bình an. Bên cạnh đó con cũng xin gởi đến mẹ của con mỗi ngày đều vui vẻ và sống khỏe. Cám ơn mẹ đã sinh con ra và nuôi con khôn lớn. Từ sâu thẳm trái tim con, con muốn nói rằng: “ Mẹ ơi! Con yêu mẹ nhiều lắm”.
N.T
No comments:
Post a Comment