Liệu
có người lái đò nào đưa khách qua muốn khách tìm về bến sông xưa. Cũng như thầy
cô dạy mình có ai đã từng nghĩ nuôi dạy những đứa học trò để sau này được đền
đáp công ơn. Thầy cô chỉ lặng lẽ chỉ dạy từng con chữ, con số, phép tính,... để
chúng con bập bẹ lúc vỡ lòng. Thầy cô nhẹ nhàng uốn nắn đưa bàn tay con trẻ
hình thành nên nét chữ nét người. Và rồi cũng chính thầy cô đã tô màu bao ước
mơ vào trang giấy trắng: màu xanh trời để chúng con mơ thành chú phi công bay trên
bầu trời rộng lớn, màu hồng dể chúng con mơ trở thành cô ca sĩ hát trên sân
khấu lấp lánh ánh đèn, màu xanh lá cây để trở thành để trở thành chú công an
ngày đêm bảo vệ đất nước, hay chỉ để nguyên màu trắng cho trở thành bác sĩ khám
cho những bệnh nhân... Thầy cô thêu dệt bao ước mơ và hoài bão để từ những điều
giản dị, nhỏ bé và hồn nhiên sẽ tạo nên những ước mơ và hoài bão to lớn cho con
sau này. Thầy cô bước vào cuộc đời con để bảo vệ đôi mắt trong sáng và trái tim
biết yêu thương, hướng cho con những điều tốt đẹp và tránh xa những bon chen
của cuộc đời. Thầy cô bảo con nên nhìn đời như đứa trẻ ngây thơ rồi nhiều khi
lãng quên đi những chuyện buồn bất chợt. Rồi thầy cô dạy phải ngẩng đầu đứng
dậy và đừng dừng lại lúc gặp chông gai. Cứ thế mỗi ngày cứ trôi qua, thầy cô cứ
từng chút nuôi dạy con trưởng thành để chúng con biết yêu thương, chăm sóc mọi
người xung quanh; biết trân trọng những điều bình thường nhưng vô cùng quý giá;
nhận biết được cuộc đời luôn có những khúc gập, quanh co và đừng lầm tưởng là
một đường thẳng luôn trải hoa hồng;...
Thầy cô là người âm thầm mà vĩ đại nhất, thầm lặng mà ý nghĩa
biết bao, thầm lặng trên bụt giảng . Thầy cô giống như những con ong thầm lặng
giữa ngàn hoa để chắt chiu cho đời những giọt mất tinh túy và thơm ngọt nhất.
P.K
No comments:
Post a Comment