Nếu một bài báo viêt chắc khó có thể
tin được câu chuyện, nhưng có rất nhiều bài báo viết điều đó chắc hẳn là thật.
Một người nông dân xứ miệt vườn chế tọa xe thiết giáp cho Campuchia và được quốc
vương Campuchia tặng bằng khen và gọi ông là “nhà khoa học” và người con trai
của nông dân miệt vường ấy là “ nhà kỹ thuật, kỹ sư” đó là ông Trần Quốc Hải và
con trai là Trần Quốc Thanh. Trong lễ kỷ niệm 25 năm ngày thành lập lũ đoàn 70
của quân đội hàng gia Campuchia, 2 cha con ông được thủ tướng Hunsen trao tặng
huân chương đại tướng quân do quốc vương ký ban tặng. Hơn thế, nước bạn còn mời
cha con ông sang hẳn Campuchia để làm việc với chế dộ bổng lộc như một vị
tướng: từ biệt thự sang trọng, xe hơi riêng đi lại, 18ha đất để ngỏ cửa chờ ông
nhận lời…. Được trân trọng như vậy song ông bảo: “ tôi chưa nghĩ đến việc sang
bên đó. Nói thật tôi cũng đi nhiều nước rồi. Mong muốn lớn nhất của tôi là phục
vụ cho dân mình, nước mình” Cái đáng quý ở
những con người như ông là thế. Nhưng nghĩ đi, ngẫm lại, nếu cha con ông có ở
trong nước thì ước mơ sáng chế, ước mong làm khoa học của một
anh "hai lúa" như ông cũng chẳng có cơ sở nào để hy vọng đổi
đời..., nếu chính sách trọng dụng và đãi ngộ của chúng ta không mới, không hấp
dẫn. Điều đáng ghi nhận hơn cả là nhà khoa học “Hai lúa” dã sản xuất ra
rất nhiều máy phục vụ sản xuất nông nghiệp rất hữu ích. Ông đã nhận nhiều lời
khen ngọi từ ban này, sở nọ nhưng cuối cùng , ông chỉ nhận được những lời
khuyên nên từ bỏ đam mê cháy bỏng sản xuất máy bay, bởi người khuyên ông biết
rõ, với cơ chế này, rất khó có "cửa" cho ông. Chưa kể, còn nhiều hạn
chế về kiến thức khoa học tối thiểu trong lĩnh vực hàng không, nên nếu có mày
mò chế tạo cũng chẳng đi tới đâu, khi ở một đất nước đã có tới 9.000 giáo sư,
phó giáo sư, trên 24.000 tiến sĩ các loại, còn chưa dám nghĩ tới.
Nhân
tiện nói đến nhân vật sản xuất tàu ngầm Việt Nam có lẽ cũng cần nhắc tới ông Phan Bội Trân, một" hai
lúa" khác. Ông cũng từng chẳng mấy ai ngó ngàng gì cho đến khi mày mò đóng
tàu ngầm với mục đích phục vụ dân sinh. Khi doanh nghiệp nước ngoài đặt mua tàu
ngầm để làm du lịch bên Malaysia. Điều đáng nói là phía đối tác cũng mời ông
sang sản xuất tại chỗ, coi như là một đề án khoa học công nghệ của Chính phủ
nước họ để được hưởng ưu đãi thuế tại chỗ. Nếu chuyện này xảy ra, chúng ta lại
sẽ thiệt đơn thiệt kép: vừa không thu được thuế xuất khẩu, vừa lãng phí chất
xám, tài năng của công dân ở nước mình.
Qua những câu chuyện đề cập trên, về một
góc độ nào đó, cơ chế và chính sách đầu tư cho nghiên cứu khoa học và công nghệ
hiện nay của nước nhà đang có cái gì đó không ổn, sai lầm, cần xem lại và cần
có một sự chuyển động mạnh mẽ, tích cực hơn trong tư duy của cơ quan quản lý
khoa học. Tất nhiên, vì sinh mạng của con người, các cơ quan có trách
nhiệm cũng nên có biện pháp trợ giúp, động viên ban đầu, để những sáng kiến của
người dân được cổ vũ, phát huy, thay vì để họ thí nghiệm một cách đơn độc và
tính chuyện rời xa quê hương để “xuất khẩu” chất xám.
DN
No comments:
Post a Comment