Nay thì người Việt chúng
ta bị báo chí nước ngoài bêu xấu như là: ăn cắp vặt, ăn tham, xả rác, vòi vĩnh
đòi hối lộ.
Tham nhũng là ăn cắp có
sách vở trường lớp, có bè có cánh và qua được bao nhiêu con mắt thanh tra, ăn
cắp vặt chưa đạt trình độ như vậy. Ăn cắp vặt tuy giá trị món quà có thể là
không lớn, nhưng tác hại của nó thì vôn cùng; như lời một danh ngôn nước ngoài từng biết: “dám
ăn cắp một quả trứng, thì có thể cả gan ăn cắp cả một con bò”. Vì vậy
đừng coi nhẹ và bỏ qua cho ăn cắp vặt, cần phải lên án mạnh mẽ về hành vi và
đạo đức, phải dạy cho con trẻ biết tôn trọng của cải của người khác. Nhiều
người rao giảng văn hóa nhưng lại không chế ngự được lòng tham khi đi siêu thị
ở nước ngoài và đáng tiếc bị bắt quả tang ăn cắp vặt. Một bà tổng giám đốc một
công ty lớn ở Huế cũng bị bắt quả tang ăn cắp vặt ở sân bay Bangkok và sau đó phải về vườn. Đó, đừng
tưởng ăn cắp vặt là chuyện vặt vãnh.
Chúng ta chưa được giáo
dục thấu đáo về bảo vệ môi trường. Xả rác, ăn không hết thức ăn…là những hành
vi gây hại cho môi trường đáng bị lên án. Nhưng cũng do nền giáo dục chúng ta
thiếu dạy tận gốc rễ mọi vấn đề một cách thực chất, dễ đi sâu vào lòng người,
nên con người trong xã hội chúng ta khi đi sang một xã hội khác biệt chút ít về
văn hóa thì thường lóng ngóng lơ ngơ và bị cho thiếu kỹ năng. Phải chi nền giáo
dục chúng ta cũng có chương trình sống thân thiện với môi trường và kiểm tra
việc thực hiện tại tận thôn xóm láng bản thì chúng ta đâu có bị mang tiếng với
nước ngoài với chuyện tham ăn và xả rác.
Tôi nhớ lại tiệc Noel
2008, khi đó nhà hàng Nam Châu Hội Quán ở Huế có mở một buổi tiệc Buffet cho
các vị khách MUỐN vừa đón Noel vừa xem tuyển Việt Nam đọ sức với người Thái Lan.
Tôi thật sự xấu hổ với những người bạn Nhật cùng đi, vì khách Việt Nam phần
lớn là nam thanh nữ tú, mệnh phụ phu nhân đã chen lấn giành giật nhau đồ ăn vừa
mới được đưa ra. Nhưng thực ra họ ăn không hết, tôi thấy nhiều lắm họ chỉ ăn
được ½ và để thừa mứa trên bàn sau tiệc Noel này.
Vụ Huỳnh Ngọc Sỹ thứ 2 đã
bị báo Nhật phát giác mấy ngày qua. Đó là nhận hối lộ từ một cơ quan tư vấn của
Nhật. Mục đích là cho đối tác được trúng thầu. Đành rằng, lòng tham ai cũng có,
nếu nhà nước chế tài không đủ răn đe thì sẽ có thêm nhiều vụ Huyền Ngọc Sỹ nữa.
Người Singapore
trước đây cũng tham nhũng lắm, nay thì đã bớt đi và nghe đâu gần tiệt hẵn.
Chúng ta có thể học hỏi cách làm của họ. Đừng để tiếng xấu của người Việt ngày
càng lan xa và “công nghiệp làm khẩu trang bịt mặt” ngày càng phát triển trên
đất nước này.
Hỡi các nhà quản lý, đừng
bao giờ quên những việc nhỏ!
PVH
No comments:
Post a Comment