Wednesday, 23 April 2014

Trách nhiệm, lòng tự trọng và văn hóa từ chức



Những ngày gần đây dư luận cả nước đang nóng lên với dịch sởi và vị tổng tư lệnh ngành ý tế Nguyễn Thị Kim Tiến. Bởi những hình ảnh bệnh nhi đang nheo nhóc heo hắc với bênh sởi và những câu nói của bà bộ trưởng Kim Tiến.

Bệnh sởi gây ra bởi một loại vi rút thuộc họ paramyxovirus. Vi rút sởi thường mọc trong các tế bào nằm sau cổ họng và phổi. Sởi là bệnh ở người và cho đến nay chưa thấy xuất hiện ở động vật. Độ tuổi mắc bệnh sởi thường từ 5 tới 10 tuổi và đa phần những người sinh trước 1957 thì miễn dịch tự nhiên với sởi vì lúc bấy giờ bệnh sởi rất phổ biến. Trên thế giới xuất hiện rất nhiều đại dịch sởi trước và sau khi xuất hiện vaxin MMR (1988) như Mỹ 1989-1991 với hơn 55.000 ca bệnh và 123 ca tử vong, Pháp 2010 với  5.090 trường hợp ,bulgaria 4/2009-2010 với 24000 trường hợp mắc bệnh và 24 ca tử vong, Congo 134.000 ca năm 2011 và 74.000 năm 2012.

Theo công bố chính thức thì cả nước ta đầu năm đến nay có 7000 trẻ đang măc bênh  và 112 trẻ đã tử vong do sởi, một con số đáng để người đứng đầu nghành phải hành động quyết liệt và có những công bố cần thiết để ngăn chặn tình hình thì đây bà Kim Tiến lại có những phát ngôn rất ngây ngô vô cảm và đẩy trách nhiệm “Việc Hà Nội có công bố dịch hay không là thuộc thẩm quyền của UBND TP, ngành Y tế không có thẩm quyền bắt phải công bố hay không công bố dịch!" hay ““Chúng tôi mà có con cháu mắc sởi, không bào giờ dại cho vào đây” (bệnh viện)

Dạo một vòng quanh các trang quảng cáo rao vặt và trang mạng facebook ta sẽ dễ dàng nhận ra không ít các lời quảng cáo về thuốc gia truyền và phương thức cổ truyền để chữa trị bệnh sởi. Rất hỗn loạn thông tin.điều này chứng tỏ người ta đang mất niềm tin vào hệ thống y tế và đang có hành động tiêu cực “mình tự cứu mình tốt hơn”. Và đồng thời cũng có không ít lời của cộng đồng mạng và những người của công chúng yêu cầu bà quan Kim Tiến từ chức bởi khả năng giải quyết khủng hoảng và sự lý công việc. Vấn đề từ chức hay không chưa nói tới mà vấn đề quan trọng đầu tiên là lương tâm và khả năng chịu trách nhiệm của người lãnh đạo. Luôn phải tự nhận thức về trách nhiệm của mình. Nếu ý thức bản thân tự nhận thấy trách nhiệm không thuộc về ai thì cũng không cần thiết phải buôn áo mão…(!?)

          Lại nói về từ chức. Trên thế giới cũng không ít các quan chức đứng đầu cấp bộ y tế phải treo ấn vì bản thân tự cảm thấy không làm tròn trách nhiệm :

Năm 2001,Bộ trưởng Y tế Croatia, Ivica Racan từ chức vì 23 bệnh nhân chế sau khi được lọc máy tại một bệnh viện của nước này.

Tháng 5/2003,Bộ trưởng Y tế Đài Loan, ông Đỗ Tỉnh Triết, từ chức vì không ngăn được dịch SARS bùng nổ ở hòn đảo này. Tổng số bệnh nhân SARS của Đài Loan ở thời điểm đó là 308, và số cả tử vong là 35. Để so sánh cùng thời điểm, ở Hong Kong có tới 1.706 ca nhiễm bệnh và 238 người qua đời vì SARS.

Tháng 11/2013,Bộ trưởng Y tế bang Punjab, Ấn Độ, ông Khalil Tahir Sindhu từ chức sau khi có 10 bênh nhân qua đời vì bệnh sốt xuất huyết Dengue. Để tưởng tượng rõ hơn về mức độ của dịch sốt xuất huyết tại Punjab, cần lưu ý là bang này có hơn 24 triệu dân, tương đương với một quốc gia nằm trong top 50 về đông dân nhất thế giới.

Vấn đề không nằm ở con số ít hay nhiều bệnh nhân tử vong. Mất một mạng người cũng là mất mát và 100 mạng người cũng là mất mát. Không có quốc gia nào quy định rõ ràng rằng khi một dịch bệnh bùng nổ, bao nhiêu bệnh nhân tử vong thì Bộ trưởng Y tế phải từ chức. Vấn đề năm ở trái tim con người với con người, sự đồng cảm giữa con người với con người và lòng tự trọng của kẻ đứng đầu.

Kết thúc bài viết này người viết  xin trích câu nói của ông Nguyễn Bá Thanh tại một cuộc họp tại Đà nẵng làm câu kết “Anh nào mệt mỏi quá thì dơ tay xin nghỉ, đã làm thì làm cho nghiêm túc….!”

                                                                                        Nhật Hoàng

No comments:

Post a Comment