Một lần trên đường đi thăm người bạn, bất chợt tôi đi
ngang qua ngôi trường phổ thông mà mình đã từng học. Không hiểu sao, tôi lại có
cảm giác lâng lâng làm sao. Vậy là tôi quay ngược xe lại, một mình vô thăm
trường xưa. Ngồi xuống hàng ghế đá, một mình ngồi thơ thẫn nhìn lá vàng rơi,
bao nhiêu ký ức về thời đi học trong tôi cứ ùa về. Tôi cảm thấy, nhớ bạn bè nhớ
thầy cô rất nhiều.
Nhớ ngày nào mới bắt đầu vào học tại ngôi trường này,
tôi vẫn còn bỡ ngỡ rất nhiều thứ. Tôi được phân vào một lớp mà chỉ có hai đứa
bạn là cùng học chung lớp cấp hai với tôi, còn lại là toàn bạn mới. Rồi đến
ngày khai giảng đầu năm, lần đầu tiên mặc trên mình bộ áo dài trắng , tôi cảm
thấy hạnh phúc biết bao nhiêu.
Rồi cứ như vậy, tôi dần dần cũng đã quen với nhiều thứ
khi học tại ngôi trường này. Bạn bè ngày càng thân nhau hơn, thầy cô cũng dạy
dỗ rất tận tình. Để rồi năm cuối cấp khi chia tay ra trường, đứa nào đứa nấy
bịn rịn lưu luyến, nước mắt chảy dài trên gương mặt mỗi người bạn cùng lớp tôi.
Còn nhớ ngày lễ Phụ nữ Việt Nam
của năm cuối cấp, bọn con trai lớp tôi hứa sẽ làm cho bọn con gái một điều bất
ngờ. Thế là bọn con trai tự chung tiền với nhau, tổ chức một buổi lễ thật hoành
tráng bao gồm bánh kẹo và hoa. Do sỉ số con trai lớp tôi gấp đôi con gái, nên
bọn con gái lớp tôi mỗi đứa được nhận hai bông hoa. Nhận được hoa ai ai cũng
cảm thấy rất vui. Rồi những lần học nhóm, học mà chơi chơi mà học, thế mà sức
học của chúng tôi ngày càng tiến bộ hơn rất nhiều, hơn nữa tình bạn giữa những
con người chúng tôi ngày càng khăng khít hơn. Nhiều và còn thật nhiều kỷ niệm
nữa, không biết phải tốn bao nhiêu tờ giấy trắng để đủ viết ra hết.
Theo thời gian trôi đi mọi thứ cứ thay đổi liên tục,
nó không chờ đợi bất cứ người nào. Có những thứ dần dần bị lãng quên trong tâm
trí mỗi người nhưng có những thứ mãi mãi ghi dấu ấn trong tâm trí họ, trở thành
một phần không thể thiếu. Đúng là thời áo trắng với bao nhiêu kỷ niệm đẹp, sống
cuộc sống vô tư không lo toan bộn bề.
Cuôc sống cứ trôi đi thật nhanh, đôi khi ta vô tình
không để ý, đến khi để ý lại thì ta đã đi được một đoạn đường dài rồi. Những
đứa bạn cùng lớp tôi, giờ đứa nào cũng có một công việc ổn định rồi, mỗi đứa
một phương trời riêng. Mặc dù vậy, nhưng chúng tôi vẫn còn liên lạc với nhau, vẫn
chia sẽ với nhau những tấm ảnh năm xưa, để rồi cùng nhau bàn tán ôn lại kỷ
niệm.
Đang ngồi trầm tư suy nghĩ, bỗng có tiếng vỗ vai từ
sau lưng. Quay nhìn lại, thì ra là thầy dạy toán của tôi năm 12, thầy đang về
trực hè tại trường. Ôi, đã gần mười năm trôi qua giờ tôi mới được gặp lại thầy.
Thầy già thật rồi, mài tóc thầy đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt thầy vẫn hiền từ
như năm xưa. Thầy ơi, chúng em sẽ mãi mãi nhớ ơn của thầy.
T.N
No comments:
Post a Comment