Là nhân viên TTKKTL được biết nhiều nơi, đến nhiều chỗ, tiếp xúc nhiều
người thật sướng không gì bằng vì được thấy ánh nắng mặt trời, đón làn gió mát
và hơn hết “đi một ngày đàng học một sàng khôn”. Tất nhiên cũng có lúc trái gió trở trời đấy. Thế mà hôm nay
len lỏi giữa con đường nhỏ ( đường tắt ) để vào tận khu định cư Phú Hiệp. Đứng
giữa đường rộng mà tự nhiên lòng không mấy thảnh thơi. Mùi ngái của cỏ và mùi
hôi nhè nhẹ từ những căn nhà nhỏ. Đám trẻ tóc hoe vàng nhìn tôi lạ lẫm và người
phụ nữ tay bồng đứa con nhỏ với chén cơm cũng nhìn tôi lạ lẫm. Còn đối tượng
của tôi cũng là một người phụ nữ nhưng già hơn, miệng móm mém cười. “Cháu chào bà!” Bà cười, nụ cười phúc
hậu. Thì ra bà bán bánh tiêu, mỗi sáng dậy từ 4 giờ sáng để lấy bánh sau đó là
bán quanh tại chợ đầu mối và còn thì la cà ở các quán Internet quanh đó. Tôi
chẳng hiểu tuổi lớn rồi để con cháu nó nuôi chứ bán buôn gì cực cái thân già.
Phục thật.Vậy mà ngồi chơi hỏi thăm một hồi mới té ngửa ra rằng bà mới 49 tuổi.
Cái tuổi này mà tóc đã bạc, miệng đã móm rồi khác xa với mẹ tôi lắm lắm. Ừ thì
buôn bán đường phố là vậy đấy. Mới nghe từ này đã thấy gian nan rồi. Đội nắng
đội gió đội cả trời mưa …….. Chợt nhớ hình như đâu đó có câu hát buồn này thì
phải.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn .
Tự nhiên thấy mình hạnh phúc hơn biết bao người.
AD
No comments:
Post a Comment