Gần đây, trách nhiệm về việc chìm tàu ở Cần Giờ làm 9 người
chết đang được các cơ quan chức năng mổ xẻ. Quả bóng trách nhiệm được đá qua đá
lại, và đến giờ này thì chưa biết ai, cơ quan nào phải chịu trách nhiệm cuối
cùng?. Cái xứ mình nó vậy.
Thế nhưng cái chết của anh Trần Hữu Hiệp, người thanh niên có
nghĩa cử cao đẹp là nhường áo phao cho người khác thật là một hành động phi
thường!.
Tại sao, những người đang sống, những người không phải vô can,
trong vụ chìm tàu những người có quá đủ thời gian để làm lại từ đầu nếu không
để mất danh dự…lại cứ khư khư giữ lấy cái ghế, cái chức vụ hiện có để “vinh
thân phì gia”, thì anh Hiệp, trong một phút giây cận kề cái chết, người thanh
niên chưa có gia đình, sự nghiệp đang ở phía trước lại dám hy sinh thân mình để
cho người khác được sống?.
Anh Hiệp chắc không phải người có tiền sử bệnh nan y, hay tâm
thần hay gặp trắc trở không có lối thoát trong cuộc sống…, nếu như chúng ta tìm
hiểu anh qua những người láng giềng, bà con quanh anh ta sẽ hiểu hơn nhiều về
người thanh niên giàu lòng nghĩa hiệp này. Anh Hiệp chắc chắn yêu lắm cuộc đời
này, yêu mẹ già và thương yêu người anh sắp sửa lấy vợ…anh cũng còn rất nhiều
việc phải làm trước mắt…
Vậy tại sao anh lại dám từ bỏ tất cả vì mạng sống của người
khác đi cùng thuyền?
Và tại sao các quan chức liên quan lại không dám nhận trách
nhiệm về cái chết thương tâm của 9 mạng người?
Phải chăng trời sinh anh ra để làm nghĩa hiệp như tên anh đã
mang?
Phải chăng cũng có những người rất hèn yếu, không dám nhận bất
cứ trách nhiệm nào liên đới tới hậu quả mà mình gây ra, mặc dù trách nhiệm đã
rất rõ ràng.
PVH
No comments:
Post a Comment