Monday, 1 July 2013

GIẬT MÌNH


Bà nội mới điện thoại nói “Con ngan trong nhà chết sáng ni rồi”!. Chị nói với tôi khi mới gặp nhau vào buổi sáng đầu tuần.

Tôi giật mình, “con Trang nào vậy chị”?

“Không, con ngan đang kỳ đẻ trứng thì bị giập, chết rồi”.

Tôi nhẹ cả người. Thế là con ngan chứ không có ai mình quen bị “gặp xui” cả.

Thời buổi này, không hiểu tại sao nhiều người chết bất đắc kỳ tử quá. Không kể chuyện tai nạn, ngộ độc, chết già, nhiều người ra đi khi đang còn sung sức để cho người ở lai bao tiếc nuối ngậm ngùi.

Mới tuần trước, chị vợ anh bạn mà hàng năm thường gặp mặt ở tiệc công ty của vợ tôi theo diện mời gia đình đã mất vì bị ung thư. Cuối tháng 3 vừa rồi, cũng chị vợ một anh bạn khác mất sau khi phát bệnh ung thư chưa tròn 1 năm.

Cùng câu lạc bộ quần vợt, một anh bị ung thư vòm họng, một anh bị ung thư gan cũng lần lượt ra đi cách nhau chưa đầy 6 tháng. Nhìn vóc người to khỏe, chạy nhanh như sóc của các anh không ai biết được các anh đang mang mầm bệnh quái ác.

Chứng kiến sự ra đi nhanh chóng của những người chung quanh, càng thấm thía lời Phật dạy “sắc sắc, không không, không tức thị sắc, sắc tức thị không”, vì vậy mọi người cần phải sống sao cho có giá trị trong đời một con người vốn rất ngắn, rất ngắn!.

 


PVH

No comments:

Post a Comment