Sunday 18 November 2012

20/11 VÀ MẸ




Mẹ tôi dã từng làm nghề dạy học, sau đó do hoàn cảnh phải chuyển ngành. Cứ gần đến ngày 20/11(Ngày Nhà giáo Việt Nam) tôi thường nhớ tới mẹ như một cô giáo trong cuộc đời mình.
Người mang nặng đẻ đau để sinh ra tôi.
Thức trắng đêm canh từng giấc ngủ, lo từng bữa ăn, từng xấp vở, cái nhãn, lọ mực, đồng phục, cặp sách, mũ đội đầu, đôi dép mang theo chân suốt thời thơ ấu đến trường.
Quan tâm tới sự tiến bộ, cũng như những biểu hiện hư hỏng lệch lạc của tôi.
Người chắc hẵn rất đau lòng khi phải trách mắng hay dùng đòn roi để dạy và cảnh cáo tính ham chơi nhác học của tôi, hoặc cứ đầu trần chạy bắt chuồn chuồn giữa trời nắng chang chang hay trốn đi tắm sông,  tắm hồ mà không xin phép.
Rồi khi tôi bước vào tuổi thanh niên, người càng quan tâm và lo lắng hơn bao giờ hết; vì biết cái thế giới mà tôi sắp bước vào có nhiều cám dỗ và cạm bẫy và nguy hiểm hơn thời của người từng sống trước đó.
Rồi tôi cũng bước vào cuộc đời đầy sống gió.
Và người rạng ngời hạnh phúc khi biết tôi tìm được người bạn đời tâm đầu ý hợp. Người lại quan tâm chăm sóc con dâu như chính con mình đẻ ra. Những đứa cháu nội lần lượt ra đời làm tóc người bạc nhiều thêm, nếp nhăn trên khuon mặt ngày càng nhiều hơn.
Hôm nay, nhìn đôi bàn tay người nhăn nheo và không còn trắng hồng như thời ẵm tôi vào lòng, bao nhiêu kỹ niệm ngày xưa ùa về, mới đó mà mẹ tôi từ một thiếu nữ xuân sắc đã trở thành một bà lão tuổi xưa nay hiếm. Thời gian trôi đi sao quá là nhanh.
Ngẫm lại mình chưa làm được gì để báo hiếu mẹ. Thời gian còn lại không còn nhiều, càng nghĩ lại càng thương mẹ hơn.

Ước gì tạo hóa cho phép con người có sự hoán đổi, tôi sẽ hoán đổi sức khỏe và mái đầu xanh của mình để tóc mẹ bớt bạc đi, da ít nhăn hơn, sức vóc người khỏe hơn để sống lâu với con cháu hơn nữa trên cuộc đời này.

Biết rằng mẹ chỉ có một trên đời, mong sao những ai đang còn mẹ đều ý thức được mình hiện còn có một chổ dựa tinh thần lớn lao mà nhiều khi trong đời thường tất chúng ta ít để ý đến.

Ngày 20/11, nghĩ đến đức hy sinh của mẹ tôi chỉ viết được mấy dòng chữ rời rạc này như một cử chỉ biết ơn xin gửi đến Người.

PVH

No comments:

Post a Comment