Bao đời nay, người Việt Nam thường lấy hình ảnh của người lái đò thầm lặng khi nói về những người thầy giáo, cô giáo. Bất kể là ngày hay đêm, dù mưa hay nắng thì người lái đò vẫn miệt mài chở những chuyến khách sang sông đi đến những miền đất mới, những chân trời mới, còn mình vẫn lặng lẽ ở lại bến sông cũ để tiếp tục chờ những lượt khác sang đò.
Hình ảnh người đưa đò và những chuyến đò là hình ảnh của những người thầy giáo, cô giáo đang ngày đêm miệt mài cho sự nghiệp trồng người, ươm mầm cho những thế hệ đi trước, hôm nay và mai sau thành những người có ích cho xã hội. Đúng vậy, đã có biết bao nhiêu thế hệ đã trưởng thành từ những chuyến đò ngang. Để hôm nay, mỗi chúng ta đều tìm cho mình một con đường mới để bước với hành trang là kiến thức mà những người thầy và cô giáo đã trang bị cho chúng ta tự tin để bước vào đời.
Thầy cô đã dạy dỗ không biết bao nhiêu thế hệ. Nhưng có mấy ai còn nhớ đến những người thầy, người cô đã từng dạy dỗ mình ngay từ đầu những ngày mới chập chững bước đi. Có thể nói không ai lớn lên và trưởng thàng mà không qua sự dạy dỗ của thầy cô giáo. Công ơn của thầy cô giáo đối với mỗi chúng ta là không sao kể hết. Thầy cô là người đã truyền đạt cho chúng ta biết bao nhiêu kiến thức và đạo lý làm người. Mỗi thành quả mà chúng ta gặt hái được như ngày hôm nay đều có hình bóng của những người thầy, người cô trong đó.
Và hằng năm, đến ngày 20 – 11 mỗi người học trò như chúng ta đều hướng về thầy cô giáo với tấm lòng biết ơn sâu sắc. Dù chúng ta là ai, dù bận rộn thế nào thì hãy dành một chút ít thời gian để nghĩ về những người thầy, những người đã đặt nền tảng tri thức cho mỗi chúng ta để có được hôm nay.
Phan Thị Mến
No comments:
Post a Comment