Lại một mùa Vu lan nữa về. Trái tim con
dường như se thắt lại khi nghĩ đến ngày đó. Ngày xưa con từng ước mơ, khi
trưởng thành con sẽ là người chăm sóc cho mẹ, làm những việc mà mẹ đã làm cho
con như thuở còn thơ. Nhưng….
Những lúc đi ra phố hay bất cứ đâu, con
đều bắt gặp những hình ảnh “Mẹ và con” tay trong tay cùng dạo phố, đứa bé được
nũng nịu bên mẹ, con lại nhớ về ngày xưa khi có mẹ và chợt chạnh lòng. Trong
tâm trí con nghĩ rằng, con đã kém may mắn hơn những người kia, đã tuột khỏi tầm
tay yêu thương của mẹ.
Mỗi độ Vu lan về ai chẳng muốn một ánh
mắt, một nụ cười, một hơi ấm dịu êm. Dù mẹ có bận rộn mấy đi chăng nữa thì con
cũng tìm giờ rảnh rỗi nhất mà mẹ có để con có thể ngồi lặng lẽ bên vòng tay ram
rám khô gầy của mẹ và con sẽ thốt lên "con yêu mẹ"...Thế nhưng điều
con từng ước, nay đã không còn là sự thật. Con chỉ biết cách chấp nhận sự thật
ấy,….Thế nhưng mỗi độ Vu lan về con lại thổn thức nhớ mẹ không nguôi! Bởi xung
quanh con mọi người đều được cài bông hồng đỏ thắm, còn riêng con lại cài bông
hồng trắng, tự dưng nước mắt con chỉ chực trào ra khi có một ánh mắt nào đó
nhìn con với vẻ ái ngại và thương cảm. Và con lại thương nhớ mẹ vô hạn.
Nhưng mẹ à, con sẽ cố gắng sống tốt! Vì
mẹ chỉ ở đâu đó xung quanh con, luôn dõi mắt theo những đứa con của mẹ. Và đặc
biệt là mẹ luôn sống trong tim con.
P.T.M
No comments:
Post a Comment