Có ai đó luôn cho rằng cuộc sống không có chỗ cho sự chờ đợi,chờ đợi chỉ làm người ta đau khổ hơn.Tuy nhiên cũng có ý kiến cho rằng dù biết sự chờ đợi của mình là vô vọng nhưng vẫn cứ chờ.
Bởi ở khía cạnh nào đó, nếu có niềm tin thì sự chờ đợi cũng đồng nghĩa với hy vọng.Bạn nghĩ sao về điều này?
Cuộc sống là biết… chờ đợi. Cuộc sống này vẫn luôn vội vã và tấp nập, tại sao cuộc sống lại hối hả đến vậy? Đơn giản, bởi vì chính chúng ta vội vã và tấp nập, bạn và tôi cùng tất cả chúng ta chính là cuộc sống.
Ai cũng bảo: “Sống là không chờ đợi”! Nhưng có thật chúng ta sống mà không chờ đợi được ư? Tôi từng đọc ở một cuốn sách nào đó trong lúc lật thoáng qua: “Không chờ đợi không phải là người!”
Có nhiều cách chờ đợi, và mỗi người chọn cho mình một cách.Có thể chờ đợi là một cách để lo lắng cho bản thân và cho những người xung quanh. Đối với những người yêu nhau, cách xa nhau cả chiều dài đất nước, cách xa cả hai cuộc chiến tranh. Những người phụ nữ ở nhà tần tảo nuôi con, chờ ngày đất nước hòa bình, chờ ngày người thân yêu trở về. Chờ đợi là sự hy sinh, là tình yêu. Những mầm cây non nớt, được đất mẹ ấp ủ từng ngày. Mầm non dần lớn lên, gió cũng chờ từng ngày, sương cũng chờ từng đêm. Chờ đợi là yêu thương, là cưu mang sự sống.
Nếu ai từng đọc “Câu chuyện dòng sông” của Hermann Hesse thì chắc hẳn biết vì sao Tất Đạt có thể vượt qua mọi khó khăn, bởi vì ba khả năng: Biết suy nghĩ, biết nhịn đói và biết chờ. Biết nghĩ để phân biệt đúng và sai, thật và giả, tạm thời và bền lâu. Biết nhịn đói để không bị cái đói điều khiển mình mắc bẫy, nuốt nhằm chất độc, chất bẩn. Biết chờ để không bị lòng si mê, nóng giận, tham lam sai khiến, đẩy mình vào sai lầm và vội vã.
Ngược lại, không chờ đợi là buông cho bản năng kéo xuống, như ly nước đổ ra. Ly nước đã đổ ra thì không lấy lại được, người buông theo bản năng thì rơi xuống thấp.Kẻ tồn tại là người biết chờ và biết nhịn.Chờ đợi là dấu hiệu đầu tiên của văn hóa. Làm người phải biết chờ đợi.. Sống là biết chạy, biết chờ và biết chậm. Rất đơn giản, sự thật ấy không nằm ở khẩu hiệu, biểu hiện hay sách vở, bục giảng, mà nằm ngay ở …ngã tư đường, nơi có ngọn đèn vàng, đèn đỏ, đèn xanh.
Ngược lại, không chờ đợi là buông cho bản năng kéo xuống, như ly nước đổ ra. Ly nước đã đổ ra thì không lấy lại được, người buông theo bản năng thì rơi xuống thấp.Kẻ tồn tại là người biết chờ và biết nhịn.Chờ đợi là dấu hiệu đầu tiên của văn hóa. Làm người phải biết chờ đợi.. Sống là biết chạy, biết chờ và biết chậm. Rất đơn giản, sự thật ấy không nằm ở khẩu hiệu, biểu hiện hay sách vở, bục giảng, mà nằm ngay ở …ngã tư đường, nơi có ngọn đèn vàng, đèn đỏ, đèn xanh.
Điều thú vị nhất tạo nên cuộc sống chính là chúng ta không thể đoán trước được tương lai vì thế ta không thể khẳng định được rằng sự chờ đợi này của ta là vô ích hay là một phép màu. Nhưng có một điều tôi muốn nói, đó là… sống là biết chậm, biết chờ nhưng phải biết chạy!
Ngọc Thủy
No comments:
Post a Comment