Tôi cũng như bao người khác đang háo
hứng chào đón một năm mới, hớn hở chuẩn bị mở một bữa tiệc với bạn bè cho ngày
đầu năm. Buổi tối sau khi hẹn hò với chúng bạn địa điểm, tôi đến quán gặp mặt
như đã định. Tôi với chúng bạn đang ríu rít đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và
cả những chuyện đã xảy ra trong năm qua có lẽ là quên luôn cả thời gian đang
trôi qua rất nhanh. Bỗng nhiên, một bàn tay nhỏ xíu rất lạnh nắm lấy tay tôi,
làm tôi giật mình, quay người lại thì ra là một cô bé bán kẹo. Tôi như nghẹn
lại vì nhìn thấy cô bé chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng trong khi tôi mặc tới
tận ba cái áo mà vẫn còn lạnh. Đôi môi khô rát đang run rẩy vì cái lạnh nói nho
nhỏ: “ Chị ơi mua cho em ít kẹo đi chị”. Tôi với tụi bạn cũng chạnh lòng khi
nhìn thấy cô bé nên gom góp nhau ít tiền để cho cô bé về sớm nhưng lạ là cô bé
không nhận mà nói là: “ Em bán để có tiền thêm đi học cho học kì sau. Em không
phải đi xin tiền”. Nghe vậy, chúng tôi đành mua hết hộp kẹo cho cô bé.
Qua hình ảnh cô bé này, tôi mới thấy
được ở trên đời này còn nhiều lắm những con người cuốn theo dòng đời hối hả mà
quên đi cái thời gian, cũng như cô bé chỉ biết kiếm tiền trang trải cuộc sống,
nhưng đã hình thành nhân cách rất đáng để nhiều người lớn học hỏi.
P.K
No comments:
Post a Comment