Nguồn
gốc của sự giàu có và thịnh vượng chắc chắn có yếu tố tiết kiệm.
Nguồn
gốc của sự nghèo khó, có bóng dáng của sự lãng phí.
Đất
nước ta còn nghèo, nhưng nhìn vào hiện tượng mua sắm và tiêu dùng hàng hiệu thì
thế giới phải trố mắt ngạc nhiên. Không phải chỉ là các đại gia chợi trội, nhiều
công dân với thu nhập bình bình cũng có khuynh hướng tiêu dùng hàng đắt tiền để
thể hiện “đẳng cấp”. Nhiều người dùng điện thoại chủ yếu để gọi, trả lời cuộc gọi
và nhắn tin, với chức năng từng đó một điện thoại khoảng 500 ngàn là xài tốt rồi,
nhưng người “sành điệu” có nhu cầu mua điện thoại giá gấp 5 gấp 10, mục đích là
thể hiện đẳng cấp hoặc làm “le” với thiên hạ.
Ông
bà ta nói “tốt gỗ hơn tốt nước sơn” thì nhiều người lại nghĩ ngược lại, vì vậy
dù không cần phải làm đẹp từng xăng-ti-mét nhưng lại mua sắm những thứ không cần
thiết, đắt tiền trang bị từ tai cho tới ngón chân. Đối với một số người người hành
động mua sắm này được lặp lại một cách liên tục và thường xuyên (tất nhiên đây
là những người có tinh thần bình thường, không có dấu hiệu bệnh lý).
Chúng
ta có thể thấy được sự lãng phí đáng kinh ngạc ở tầm mức lớn hơn (vĩ mô):
- tàu
mới mua về thì cũng là lúc tới thời hạn thanh lý vì không thể đăng kiểm trong
nước do hết đát sử dụng;
- nhà
máy xi-măng thì nhập toàn công nghệ lạc hậu- đồ phế thải của người ta;
- đường
lớn xây xong đi chưa được bao lâu thì ổ voi ổ gà xuất hiện hằng hà sa số;
- cầu
xây mới xong thì lại phải sửa chữa vị lún hoặc mặt cầu bị rạn và rách như bánh
tráng;
- đập
thủy điện chưa hết thời gian bảo hành lại có nguy cơ phải tháo nước để xử lý rò
rĩ;
- nhà
máy tầm cỡ châu lục lại thỉnh thoảng phải tạm dừng máy để duy tu (một cách liên
tục);
- người
ăn lương thì nhiều mà người làm thực sự không bao nhiêu (khoảng 30%);
Còn
lãng phí thời gian thì không thể tính hết; lãng phí chất xám thì chắc cũng nhất
nhì thiên hạ. Với sự lãng phí đó, đất nước ta không nghèo thì mới lạ.
Ở xứ
ta, chỉ có người nghèo mới có ý thức tiết kiệm và tìm cách tránh lãng phí. Bài
học từ lãnh tụ qua những câu chuyện “ Viên gạch hồng” hay “Ăn cơm nắm”, “Cách vắt
áo quần sau khi giặt” là bài học lớn về tiết kiệm và chống lãng phí từ gương
sáng Bác Hồ.
Cứ
nhìn vào bất cứ một gia đình trung bình nào của Việt Nam ta thấy các cách thức tiết kiệm
được áp dụng rất triệt để:
- Mở
vòi nước rỉ nhỏ, không bao giờ mở xòa mạnh;
- Điện
ánh sáng và quạt...chỉ bật khi thật cần thiết;
- Chất
đốt luôn được tận dụng từ lá cây, ngọn cỏ, bã mía, củi mục nhặt ở ngoài đường;
- Đi
đoạn đường gần thì không bao giờ dùng xe máy;
-
Cơm và thức ăn bao giờ cũng nấu ở mức vừa phải, không bao giờ dư thừa;
- Áo
quần chỉ mua khi thấy thật cần thiết: Tết, Lễ, Cưới hỏi;
.....
Quan
điểm tiêu dùng của dân ta là « ăn chắc, mặc bền”.
Mong
nhà nước ta trong hoạt động quản lý vĩ mô cũng thấm nhuần phương châm đó, ngõ hầu
tránh lãng phí, đưa lại cuộc sống hạnh phúc và bền vững cho trăm họ.
PVH
No comments:
Post a Comment