Thursday, 1 December 2011

Bất chợt gánh hàng rong

Trời mưa. Đứng trước hàng hiên ngắm mưa rơi mà bụng đói chi lạ, chờ đợi một tiếng rao của mấy bà gánh hàng rong. Trời này chẳng có thứ gì ngon như của mấy bà hàng rong, chẳng phải ra ngoài mà vẫn có ăn lại còn nóng hổi nữa chứ. Bỗng chưa kịp chạm vào bánh đã rơi xuống đất, bàn tay lạnh không cầm nổi gói bánh, thật là “ấm người, lạnh ta”.

Tần tảo sớm hôm, gánh hàng rong rong ruổi khắp các nẻo đường thành phố Huế. Trên các con đường lớn, trong các ngõ nhỏ đều có đôi gánh hàng rong. Sáng sớm chưa bước khỏi giường đã nghe lảnh lót tiếng gánh xôi đậu, gánh xôi bắp, gánh bánh dầy, khoai củ,...Về khuya nằm trên giường còn nghe tiếng bà trứng lộn, bánh chưng... Tiếng rao buồn cô đơn mang nặng cả gia đình.

Trời mưa dầm dề, gió lạnh thổi, đường vắng ngắt. Chẳng ai muốn ra đường vào thời tiết lạnh lẽo thế này, chỉ có những đôi gánh hàng rong nặng trĩu vào đến tận nhà với nụ cười tươi trên đôi môi tím ngắt. Có khi gió luồn vào áo mưa, cái lạnh thấm vào người, ngã bệnh. Vài ngày sau lại gắng gượng lên đường nuôi con. Mưu sinh cuộc sống thật không dễ chút nào.

Huế nắng rồi mưa. Nét cằn cỗi hằn sâu trên khuôn mặt. Quang gánh cả đời chỉ để nuôi con. Con chưa thành tài mẹ lại bươn chải trên đường. Thấp thoáng đâu đó đôi gánh hàng rong....

Đôi chân dài đi lâu cũng mỏi, theo năm tháng đôi quang gánh càng trĩu xuống đường. Con cháu bảo: “Mệ ơi ở nhà thôi mệ..” nhưng  mệ nhớ quá, chồn chân...lại đi...

Anh Đào

No comments:

Post a Comment