Friday, 12 August 2011

VƯỢT LÊN NỖI SỢ

Đã là con người, ai cũng có nỗi lo âu và sợ hãi về một điều gì đó. Có nỗi sợ rõ ràng nhưng cũng có nỗi sợ vô hình. Hiểu được nổi sợ từ đâu mà đến và tìm cách hóa giải nó, cuộc sống của chúng ta sẽ thị vị hơn lên.

Bắt đầu một ngày mới chúng ta sợ dậy trễ. Việc đi ngũ sớm hay tránh dùng những chất kích thích trước khi ngũ, không quên đặt đồng hồ báo thức và có chế độ dinh dưỡng sinh hoạt hợp lý...sẽ giúp cho ta có giấc ngũ sâu và dậy đúng giờ.

Trên đường tới nơi làm việc ta sợ kẹt xe hoặc vi phạm luật giao thông do vội vã. Việc tính toán tuyến đường và thời gian xuất phát hợp lý, luôn luôn chấp hành luật giao thông ngay cả những nơi không có bóng dáng cảnh sát giao thông sẽ giúp chúng ta luôn chủ động trong việc đi lại.

Tại nơi làm việc, chúng ta thường sợ không hoàn thành công việc được giao, sợ sai sót hoặc không kết thúc đúng kỳ hạn, sợ quan hệ với đồng nghiệp không tốt. Nếu ta có thái độ làm việc đúng mực và có trách nhiệm, kết quả công việc chắc chắn sẽ thể hiện rõ ràng. Việc không đạt được mục tiêu có thể là vì lý do khách quan ngoài ý muốn. Chúng ta cần phải lập kế hoạch làm việc ngày - tuần – tháng hoặc của một năm (nếu có thể) một cách rõ ràng. Thường xuyên ghi chép, phân loại công việc cần làm trong một ngày theo thứ tự ưu tiên để hoàn thành công việc một cách có hiệu quả nhất, bởi vì  thời gian làm việc trong một ngày của chúng ta không phải là vô hạn. Những công việc được phân công định kỳ thì nên có chế độ ghi chép nhắc việc để khỏi bị quên. Nếu một công việc rất bình thường được phân công, bạn liên tục quên và không hoàn thành tốt, điều đó có nghĩa là bạn có thái độ làm việc không đúng mực, tức là bạn đã VƯỢT QUA NỖI SỢ, nhưng đó là dấu hiệu rất nan nguy, cho thấy LƯƠNG TÂM của bạn không có tiếng nói điều chỉnh hành vi của bạn nữa. Một tổ chức, một xã hội sẽ đi tới một kết cục không mấy tốt đẹp khi nhiều người vượt qua được nỗi sợ theo cách này.

Như vậy, vượt qua nỗi sợ vẫn là một câu chuyện  để ngõ, và chúng ta có thể cùng nhau bàn luận nhiều hơn.

Phan Văn Hải

No comments:

Post a Comment